“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 115

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cảnh tượng như vậy thực sự khiến người khác nghĩ không thông, đối chiến với một người có tu vi không bằng mình, mà lại mặc huyền giáp, mặc dù không phạm quy nhưng cũng không tránh khỏi có chút quá vô liêm sỉ...  "Chết!"  Trong lúc cười lớn, Chu Vân quát lớn một tiếng, muốn triển khai phản kích.  Có huyền giáp hộ thân, hắn ta tương đương với việc bất tử, trận chiến này hắn ta thắng là điều không nghi ngờ gì nữa.  Đại Nhạn cường thân, như mây bay trên trời, Lưu Phong kiếm pháp đại thành!  Thần sắc Lâm Nhất khẽ thay đổi, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, trong khoảnh khắc như đá đánh lửa lóe lên, hắn liền thi triển Đại Nhạn Quyết đến mức cực điểm.  Lưu Phong kiếm pháp trong khoảnh khắc này được tăng cao uy lực đại thành, chém ra sát chiêu Hồi Quang Lưu Ảnh.  Xôn xao!  Chu Vân vừa muốn phản đòn thì Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta.  Còn chưa phản ứng lại đã thấy kiếm bay đầy trời, chớp lóe quanh người.  Nhìn trông giống như một mảng kiếm quang quay lại thành một vòng quanh người Chu Vân, để lại từng đợt tàn ảnh giữa người và kiếm.  Keng!  Lâm Nhất trở lại chỗ cũ, thu kiếm vào vỏ, răng rắc, vết thương trên người Chu Vân tứa máu đỏ thẫm một vùng.  Giống như một bông hoa tươi thẫm máu đột nhiên nở rộ vào đúng khoảnh khắc Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ.  Chỉ thấy cánh tay, hai chân không có huyền giáp bảo vệ chằng chịt vết kiếm chém, máu tươi tuôn ra như suối không ngừng trước mặt Lâm Nhất.  "Ta gi3t chết ngươi!"  Trong lúc đau đớn, Chu Vân vẫn ý thức được bản thân xong đời rồi, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất giơ chân lên đá trúng ngay giữa ngực, đá hắn ta bay ra ngoài như một bao cát.  "Con trai ta!"  Trên đài cao, sắc mặt của phụ thân Chu Vân trở nên điên cuồng, lập tức bay tới, đỡ lấy con trai.  Nhìn vết thương trên người Chu Vân, sắc mặt của người cha này lại càng u ám hơn, sau khi hạ xuống đất liền nhìn về phía Lâm Nhất đang ở trên đài cao, sát khí tỏa ra bốn phía. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cảnh tượng như vậy thực sự khiến người khác nghĩ không thông, đối chiến với một người có tu vi không bằng mình, mà lại mặc huyền giáp, mặc dù không phạm quy nhưng cũng không tránh khỏi có chút quá vô liêm sỉ...  "Chết!"  Trong lúc cười lớn, Chu Vân quát lớn một tiếng, muốn triển khai phản kích.  Có huyền giáp hộ thân, hắn ta tương đương với việc bất tử, trận chiến này hắn ta thắng là điều không nghi ngờ gì nữa.  Đại Nhạn cường thân, như mây bay trên trời, Lưu Phong kiếm pháp đại thành!  Thần sắc Lâm Nhất khẽ thay đổi, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, trong khoảnh khắc như đá đánh lửa lóe lên, hắn liền thi triển Đại Nhạn Quyết đến mức cực điểm.  Lưu Phong kiếm pháp trong khoảnh khắc này được tăng cao uy lực đại thành, chém ra sát chiêu Hồi Quang Lưu Ảnh.  Xôn xao!  Chu Vân vừa muốn phản đòn thì Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta.  Còn chưa phản ứng lại đã thấy kiếm bay đầy trời, chớp lóe quanh người.  Nhìn trông giống như một mảng kiếm quang quay lại thành một vòng quanh người Chu Vân, để lại từng đợt tàn ảnh giữa người và kiếm.  Keng!  Lâm Nhất trở lại chỗ cũ, thu kiếm vào vỏ, răng rắc, vết thương trên người Chu Vân tứa máu đỏ thẫm một vùng.  Giống như một bông hoa tươi thẫm máu đột nhiên nở rộ vào đúng khoảnh khắc Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ.  Chỉ thấy cánh tay, hai chân không có huyền giáp bảo vệ chằng chịt vết kiếm chém, máu tươi tuôn ra như suối không ngừng trước mặt Lâm Nhất.  "Ta gi3t chết ngươi!"  Trong lúc đau đớn, Chu Vân vẫn ý thức được bản thân xong đời rồi, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất giơ chân lên đá trúng ngay giữa ngực, đá hắn ta bay ra ngoài như một bao cát.  "Con trai ta!"  Trên đài cao, sắc mặt của phụ thân Chu Vân trở nên điên cuồng, lập tức bay tới, đỡ lấy con trai.  Nhìn vết thương trên người Chu Vân, sắc mặt của người cha này lại càng u ám hơn, sau khi hạ xuống đất liền nhìn về phía Lâm Nhất đang ở trên đài cao, sát khí tỏa ra bốn phía. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cảnh tượng như vậy thực sự khiến người khác nghĩ không thông, đối chiến với một người có tu vi không bằng mình, mà lại mặc huyền giáp, mặc dù không phạm quy nhưng cũng không tránh khỏi có chút quá vô liêm sỉ...  "Chết!"  Trong lúc cười lớn, Chu Vân quát lớn một tiếng, muốn triển khai phản kích.  Có huyền giáp hộ thân, hắn ta tương đương với việc bất tử, trận chiến này hắn ta thắng là điều không nghi ngờ gì nữa.  Đại Nhạn cường thân, như mây bay trên trời, Lưu Phong kiếm pháp đại thành!  Thần sắc Lâm Nhất khẽ thay đổi, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, trong khoảnh khắc như đá đánh lửa lóe lên, hắn liền thi triển Đại Nhạn Quyết đến mức cực điểm.  Lưu Phong kiếm pháp trong khoảnh khắc này được tăng cao uy lực đại thành, chém ra sát chiêu Hồi Quang Lưu Ảnh.  Xôn xao!  Chu Vân vừa muốn phản đòn thì Lâm Nhất lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta.  Còn chưa phản ứng lại đã thấy kiếm bay đầy trời, chớp lóe quanh người.  Nhìn trông giống như một mảng kiếm quang quay lại thành một vòng quanh người Chu Vân, để lại từng đợt tàn ảnh giữa người và kiếm.  Keng!  Lâm Nhất trở lại chỗ cũ, thu kiếm vào vỏ, răng rắc, vết thương trên người Chu Vân tứa máu đỏ thẫm một vùng.  Giống như một bông hoa tươi thẫm máu đột nhiên nở rộ vào đúng khoảnh khắc Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ.  Chỉ thấy cánh tay, hai chân không có huyền giáp bảo vệ chằng chịt vết kiếm chém, máu tươi tuôn ra như suối không ngừng trước mặt Lâm Nhất.  "Ta gi3t chết ngươi!"  Trong lúc đau đớn, Chu Vân vẫn ý thức được bản thân xong đời rồi, điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất giơ chân lên đá trúng ngay giữa ngực, đá hắn ta bay ra ngoài như một bao cát.  "Con trai ta!"  Trên đài cao, sắc mặt của phụ thân Chu Vân trở nên điên cuồng, lập tức bay tới, đỡ lấy con trai.  Nhìn vết thương trên người Chu Vân, sắc mặt của người cha này lại càng u ám hơn, sau khi hạ xuống đất liền nhìn về phía Lâm Nhất đang ở trên đài cao, sát khí tỏa ra bốn phía. 

Chương 115