“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 123
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mã Thiên Nhất không thể nổi giận trước mặt môn chủ nên dùng vẻ mặt âm trầm đáp: “Mời!” Vù! Ngay lập tức, hai người lần lượt bay lên, đạp xuống võ đài. Mã Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói: “Ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hối hận vì lựa chọn của mình!” “Vậy thì có lẽ phải khiến sư huynh thất vọng rồi. Con người ta đây, cho dù có thua thảm đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không hối hận, sư huynh ra tay đi!” Trong lòng Lâm Nhất thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh. “Như ngươi mong muốn!” Soạt! Mã Thiên Nhất rút kiếm khỏi vỏ, khí thế võ đạo tầng tám trên người ngay lập tức dâng cao đến cực điểm. Kiếm thế to lớn như mưa to gió bão bao trùm. Long Hổ Sinh Uy! Lâm Nhất cất bước, mây gió trên người nổi lên. Tu vi võ đạo tầng bảy có thêm Long Hổ Uy Sinh, về khí thế thì miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng. Mặc dù vẫn ở thế yếu nhưng cũng không đến mức không thể ra tay. Một tiếng hét lớn, gió lớn dâng lên trên thân Mã Thiên Nhất, một kiếm đánh ra. Gió lớn hội tụ trên thân kiếm giống như một vòng sáng, đâm thẳng tới. Quá nhanh! Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh sợ, dưới sự bổ trợ của tu vi võ đạo tầng tám, Bạo Phong kiếm pháp của đối phương nhanh đến dọa người. Lâm Nhất không dám có chút sơ suất, Lưu Phong kiếm pháp đại thành được thi triển từ trong tay Lâm Nhất. Lưu Phong kiếm pháp mạnh hơn Bạo Phong kiếm pháp một bậc. Nhưng với ưu thế về cảnh giới của đối phương thì kiếm pháp hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch. Lúc đối mặt với sự áp chế của Chu Vân, thứ này hoàn toàn không hề được bày ra. Mà ngược lại, kiếm thế cuồng bạo ngưng tụ từ Bạo Phong kiếm pháp của đối phương vững vàng áp chế Lâm Nhất. Thậm chí còn khiến Lưu Phong kiếm pháp do hắn thi triển bắt đầu không trôi chảy. Vừa mới giao đấu thì chênh lệch thực lực giữa hai bên đã lập tức lộ rõ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mã Thiên Nhất không thể nổi giận trước mặt môn chủ nên dùng vẻ mặt âm trầm đáp: “Mời!” Vù! Ngay lập tức, hai người lần lượt bay lên, đạp xuống võ đài. Mã Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói: “Ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hối hận vì lựa chọn của mình!” “Vậy thì có lẽ phải khiến sư huynh thất vọng rồi. Con người ta đây, cho dù có thua thảm đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không hối hận, sư huynh ra tay đi!” Trong lòng Lâm Nhất thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh. “Như ngươi mong muốn!” Soạt! Mã Thiên Nhất rút kiếm khỏi vỏ, khí thế võ đạo tầng tám trên người ngay lập tức dâng cao đến cực điểm. Kiếm thế to lớn như mưa to gió bão bao trùm. Long Hổ Sinh Uy! Lâm Nhất cất bước, mây gió trên người nổi lên. Tu vi võ đạo tầng bảy có thêm Long Hổ Uy Sinh, về khí thế thì miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng. Mặc dù vẫn ở thế yếu nhưng cũng không đến mức không thể ra tay. Một tiếng hét lớn, gió lớn dâng lên trên thân Mã Thiên Nhất, một kiếm đánh ra. Gió lớn hội tụ trên thân kiếm giống như một vòng sáng, đâm thẳng tới. Quá nhanh! Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh sợ, dưới sự bổ trợ của tu vi võ đạo tầng tám, Bạo Phong kiếm pháp của đối phương nhanh đến dọa người. Lâm Nhất không dám có chút sơ suất, Lưu Phong kiếm pháp đại thành được thi triển từ trong tay Lâm Nhất. Lưu Phong kiếm pháp mạnh hơn Bạo Phong kiếm pháp một bậc. Nhưng với ưu thế về cảnh giới của đối phương thì kiếm pháp hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch. Lúc đối mặt với sự áp chế của Chu Vân, thứ này hoàn toàn không hề được bày ra. Mà ngược lại, kiếm thế cuồng bạo ngưng tụ từ Bạo Phong kiếm pháp của đối phương vững vàng áp chế Lâm Nhất. Thậm chí còn khiến Lưu Phong kiếm pháp do hắn thi triển bắt đầu không trôi chảy. Vừa mới giao đấu thì chênh lệch thực lực giữa hai bên đã lập tức lộ rõ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mã Thiên Nhất không thể nổi giận trước mặt môn chủ nên dùng vẻ mặt âm trầm đáp: “Mời!” Vù! Ngay lập tức, hai người lần lượt bay lên, đạp xuống võ đài. Mã Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói: “Ta không biết tại sao ngươi lại chọn ta, nhưng chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hối hận vì lựa chọn của mình!” “Vậy thì có lẽ phải khiến sư huynh thất vọng rồi. Con người ta đây, cho dù có thua thảm đi chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không hối hận, sư huynh ra tay đi!” Trong lòng Lâm Nhất thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh. “Như ngươi mong muốn!” Soạt! Mã Thiên Nhất rút kiếm khỏi vỏ, khí thế võ đạo tầng tám trên người ngay lập tức dâng cao đến cực điểm. Kiếm thế to lớn như mưa to gió bão bao trùm. Long Hổ Sinh Uy! Lâm Nhất cất bước, mây gió trên người nổi lên. Tu vi võ đạo tầng bảy có thêm Long Hổ Uy Sinh, về khí thế thì miễn cưỡng cũng có thể ngang bằng. Mặc dù vẫn ở thế yếu nhưng cũng không đến mức không thể ra tay. Một tiếng hét lớn, gió lớn dâng lên trên thân Mã Thiên Nhất, một kiếm đánh ra. Gió lớn hội tụ trên thân kiếm giống như một vòng sáng, đâm thẳng tới. Quá nhanh! Trong lòng Lâm Nhất khẽ kinh sợ, dưới sự bổ trợ của tu vi võ đạo tầng tám, Bạo Phong kiếm pháp của đối phương nhanh đến dọa người. Lâm Nhất không dám có chút sơ suất, Lưu Phong kiếm pháp đại thành được thi triển từ trong tay Lâm Nhất. Lưu Phong kiếm pháp mạnh hơn Bạo Phong kiếm pháp một bậc. Nhưng với ưu thế về cảnh giới của đối phương thì kiếm pháp hoàn toàn có thể bù đắp chênh lệch. Lúc đối mặt với sự áp chế của Chu Vân, thứ này hoàn toàn không hề được bày ra. Mà ngược lại, kiếm thế cuồng bạo ngưng tụ từ Bạo Phong kiếm pháp của đối phương vững vàng áp chế Lâm Nhất. Thậm chí còn khiến Lưu Phong kiếm pháp do hắn thi triển bắt đầu không trôi chảy. Vừa mới giao đấu thì chênh lệch thực lực giữa hai bên đã lập tức lộ rõ.