“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 124

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  Thế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  Vậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  “Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  “Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  Sau nửa khắc đồng hồ.  Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  Thế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  Vậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  “Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  “Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  Sau nửa khắc đồng hồ.  Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Vẻ mặt Lâm Nhất chật vật, hắn ngăn trái cản phải dưới kiếm thế như mưa rền gió dữ.  Hắn như chiếc thuyền lẻ loi giữa trời mưa bão, lênh đênh phiêu dạt vô định, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.  Thế cục nguy hiểm khiến người ta hãi hùng khiếp sợ.  Hồ Tử Phong trên đài cao mang vẻ mặt thỏa mãn, nếu như Lâm Nhất cũng có thể đánh thắng đệ tử nội môn...  Vậy thì sẽ khiến thắng lợi của hắn ta có vẻ không đáng để kiêu ngạo nữa.  Cục diện như vậy mới có thể tôn thêm danh tiếng thực lực đứng đầu ngoại môn của hắn ta.  Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm thở dài trong lòng, hai bên chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất hoàn toàn không có năng lực phản đòn.  Vương Ninh cười lạnh nói: “Nếu tên Kiếm Nô này chọn ta thì ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như Mã Thiên Nhất, mà sẽ phế hắn ta trong ba chiêu!”  “Quả nhiên như dự liệu của ta, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình!”  “Hắn ta vẫn cho rằng bản thân có thể so sánh với Hồ Tử Phong sao?”  Đệ tử nội môn trên đài cao nhìn thấy cục diện như vậy thì đều tỏ vẻ xem thường, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi.  Lâm Nhất ở trên đài đấu võ, gương mặt thanh tú lại vô cùng kiên cường.  Trong hai mắt hắn có hào quang sáng ngời, tận sâu trong lòng lại vô cùng phấn khích.  Trận đấu này, hắn quả nhiên đã chọn đúng rồi!  Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Mã Thiên Nhất, hắn có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của mình về kiếm pháp đã tiến bộ cấp tốc.  Các loại khiếm khuyết lúc này lại hiện ra từng chút từng chút một.  Người không sợ chiến đấu, không ngại chiến đấu mới có thể tiến bộ không ngừng.  Không giao đấu cùng với Mã Thiên Nhất này thì làm sao hắn có thể biết được bản thân lại có thể kiên trì được nhiều chiêu như vậy trước mặt cao thủ võ đạo tầng tám.  Sau nửa khắc đồng hồ.  Trên người Lâm Nhất xuất hiện nhiều vết thương, tuy đều là vết thương nhẹ nhưng trông vẫn khiến người ta sợ hãi.  Máu tươi nhuộm đỏ cả trường sam, Lâm Nhất cắn chặt răng, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì.  Nhìn thấy vẻ mặt không nhận thua của Lâm Nhất, trong lòng Mã Thiên Nhất dần bùng lên lửa giận. 

Chương 124