“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 131

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  Lâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   “Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  “Tô sư tỷ!”  Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  “Có chuyện gì à?”  Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  “Ta…”  Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  “Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  Lâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   “Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  “Tô sư tỷ!”  Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  “Có chuyện gì à?”  Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  “Ta…”  Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  “Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Người đó đang luyện tập cùng một con rối gỗ chiến đấu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu lướt như gió.  Trên người cô gái mang theo một loại phong thái khó có thể miêu tả rõ ràng, khiến tất cả đệ tử có mặt tại khu trong Cơ Quan đường đều trở nên ảm đạm phai sắc.  Lâm Nhất ngừng chân hồi lâu, đợi đến lúc cô gái kia thu kiếm vào vỏ mới chậm rãi bước tới.  Trong lòng hắn lúc này có đôi phần thấp thỏm. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Hàm Nguyệt, thấy nàng không khác gì trước đây – vẫn là vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, trái tim của Lâm Nhất bỗng trở nên tĩnh lặng, trong ánh mắt thanh tịnh không còn thấy chút sóng gợn dao động nào.   “Ôi chao, đây chẳng phải là tiểu Kiếm Nô - đệ tử nội môn mới của chúng ta đó sao? Ồ không đúng, là Lâm Nhất sư đệ chứ nhỉ. Bây giờ phải đổi sang gọi bằng tên hẳn hoi rồi!”  Đúng lúc này, Vương Ninh và đám đệ tử nội môn xung quanh bắt đầu quây lại gần.  Rõ ràng Vương Ninh đã biết Lâm Nhất đến từ lâu rồi, lúc này đang cố ý tới gần để chế nhạo hắn.  Trong giọng điệu của Vương Ninh rõ ràng mang theo châm chọc, nhưng không hề khiến Lâm Nhất tức giận, ánh mắt của hắn vẫn chỉ hướng về phía Tô Hàm Nguyệt.  Tô Hàm Nguyệt vừa mới tập luyện xong cùng con rối, đang muốn rời khỏi đây, nhưng lại thấy Lâm Nhất đi về phía mình, trong mắt nàng lóe lên chút bất ngờ.  “Tô sư tỷ!”  Trong lòng Lâm Nhất lúc này là cảm giác rất đỗi phức tạp, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ Tô Hàm Nguyệt, bình thường toàn chỉ khẽ liếc qua rồi thôi.  Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như bây giờ, hắn lại thấy đường nét trên gương mặt của Tô Hàm Nguyệt vô cùng tinh tế, quả thật đẹp đến nao lòng người.  Nhưng vì có thêm khí chất lạnh lùng bao phủ, cho dù ở gần đến đâu cũng khiến mọi người cảm nhận được sự xa cách của nàng.  “Có chuyện gì à?”  Vẻ mặt Tô Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Nhất, khẽ cất tiếng hỏi.  “Ta…”  Lời đã đến bên môi nhưng Lâm Nhất lại chẳng biết nên mở miệng nói ra kiểu gì.  Từ sau khi biết được chấp niệm của nguyên chủ, Lâm Nhất vẫn luôn âm thầm chuẩn bị, thế nhưng đến lúc thật sự đứng trước Tô Hàm Nguyệt, hắn lại vẫn khó lòng nói nên lời.  “Mau nhìn kìa, Lâm Nhất đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt đấy!” 

Chương 131