“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 132

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thật hay giả thế?”  “Ôi trời, hắn cũng can đảm ghê…”  Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám người, vẻ mặt kỳ quái của Lâm Nhất lập tức “biến thành” hắn đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt.  Bên trong Cơ Quan đường nhanh chóng ồn ào xôn xao.  Tất cả đệ tử của khu trong đều tập trung lại, nhưng đệ tử ngoại môn khác cũng nhanh chóng hóng hớt tin tức, ai ai cũng đều kích động không thôi.  “Cái tên kiếm nô này, rốt cuộc muốn nói gì thì nói mau đi, Hàm Nguyệt còn nhiều việc phải giải quyết lắm!”  Vẻ mặt Vương Ninh lập tức thay đổi, cơn giận trong lòng âm thầm bùng nổ, hắn ta lập tức quát to.  Lâm Nhất vẫn không thèm đếm xỉa tới hắn ta, chỉ nhìn Tô Hàm Nguyệt và hỏi: “Cám ơn Tô sư tỷ đã chăm sóc ta suốt hai năm vừa qua, mỗi một lần Tô sư tỷ ban thưởng, Lâm Nhất đều nhớ kỹ trong lòng…”  Tô Hàm Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, không hề lên tiếng.  Nên nói gì bây giờ?  Thấy gương mặt không chút thay đổi nào của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất đột nhiên có cảm xúc đắng chát, có lẽ đó chỉ là những điều nhỏ nhặt không hề đáng kể trong mắt Tô Hàm Nguyệt mà thôi.  Nhưng nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên, ngay cả khi chết cũng vương vấn chấp niệm.  Còn Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ không hề đặt chúng trong lòng.  Ngay cả khi hắn đã đường đường chính chính lấy thân phận đệ tử nội môn mà đứng đối diện nàng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.  Thôi vậy, cứ để Thiên Nguyên đan lại rồi đi thôi.  Thế nhưng…  … Vào cái hôm bị cả phòng tạp dịch xa lánh năm ấy, đứng dưới cơn mưa rào giữa đêm khuya, bị đuổi đi trong cô độc và bất lực, cùng với sự đau đớn và nỗi hoảng sợ khi bị khắc dấu ấn kiếm nô lên trán…  Không thể thế được!  Vẻ mặt Lâm Nhất nhanh chóng trở nên kiên định, trong mắt không còn thấy đâu nét do dự, hắn nghiêm túc nói: “Ân tình của Tô sư tỷ, Lâm Nhất thực sự khắc ghi trong lòng, chưa một phút giây nào quên. Ngày 18 tháng 6 năm Canh Tí, trời nắng, lần đầu tiên sư tỷ bào ta để bảo dưỡng bội kiếm, hôm đó, tỷ mặc một chiếc váy dài màu tím, nét mặt vội vã. Ta không dám thất lễ, sau khi chú tâm lau rửa bội kiếm liền tự tay giao kiếm cho tỷ, rồi tỷ thưởng cho ba năm viên Dưỡng Thân đan”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thật hay giả thế?”  “Ôi trời, hắn cũng can đảm ghê…”  Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám người, vẻ mặt kỳ quái của Lâm Nhất lập tức “biến thành” hắn đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt.  Bên trong Cơ Quan đường nhanh chóng ồn ào xôn xao.  Tất cả đệ tử của khu trong đều tập trung lại, nhưng đệ tử ngoại môn khác cũng nhanh chóng hóng hớt tin tức, ai ai cũng đều kích động không thôi.  “Cái tên kiếm nô này, rốt cuộc muốn nói gì thì nói mau đi, Hàm Nguyệt còn nhiều việc phải giải quyết lắm!”  Vẻ mặt Vương Ninh lập tức thay đổi, cơn giận trong lòng âm thầm bùng nổ, hắn ta lập tức quát to.  Lâm Nhất vẫn không thèm đếm xỉa tới hắn ta, chỉ nhìn Tô Hàm Nguyệt và hỏi: “Cám ơn Tô sư tỷ đã chăm sóc ta suốt hai năm vừa qua, mỗi một lần Tô sư tỷ ban thưởng, Lâm Nhất đều nhớ kỹ trong lòng…”  Tô Hàm Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, không hề lên tiếng.  Nên nói gì bây giờ?  Thấy gương mặt không chút thay đổi nào của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất đột nhiên có cảm xúc đắng chát, có lẽ đó chỉ là những điều nhỏ nhặt không hề đáng kể trong mắt Tô Hàm Nguyệt mà thôi.  Nhưng nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên, ngay cả khi chết cũng vương vấn chấp niệm.  Còn Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ không hề đặt chúng trong lòng.  Ngay cả khi hắn đã đường đường chính chính lấy thân phận đệ tử nội môn mà đứng đối diện nàng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.  Thôi vậy, cứ để Thiên Nguyên đan lại rồi đi thôi.  Thế nhưng…  … Vào cái hôm bị cả phòng tạp dịch xa lánh năm ấy, đứng dưới cơn mưa rào giữa đêm khuya, bị đuổi đi trong cô độc và bất lực, cùng với sự đau đớn và nỗi hoảng sợ khi bị khắc dấu ấn kiếm nô lên trán…  Không thể thế được!  Vẻ mặt Lâm Nhất nhanh chóng trở nên kiên định, trong mắt không còn thấy đâu nét do dự, hắn nghiêm túc nói: “Ân tình của Tô sư tỷ, Lâm Nhất thực sự khắc ghi trong lòng, chưa một phút giây nào quên. Ngày 18 tháng 6 năm Canh Tí, trời nắng, lần đầu tiên sư tỷ bào ta để bảo dưỡng bội kiếm, hôm đó, tỷ mặc một chiếc váy dài màu tím, nét mặt vội vã. Ta không dám thất lễ, sau khi chú tâm lau rửa bội kiếm liền tự tay giao kiếm cho tỷ, rồi tỷ thưởng cho ba năm viên Dưỡng Thân đan”.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thật hay giả thế?”  “Ôi trời, hắn cũng can đảm ghê…”  Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám người, vẻ mặt kỳ quái của Lâm Nhất lập tức “biến thành” hắn đang muốn tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt.  Bên trong Cơ Quan đường nhanh chóng ồn ào xôn xao.  Tất cả đệ tử của khu trong đều tập trung lại, nhưng đệ tử ngoại môn khác cũng nhanh chóng hóng hớt tin tức, ai ai cũng đều kích động không thôi.  “Cái tên kiếm nô này, rốt cuộc muốn nói gì thì nói mau đi, Hàm Nguyệt còn nhiều việc phải giải quyết lắm!”  Vẻ mặt Vương Ninh lập tức thay đổi, cơn giận trong lòng âm thầm bùng nổ, hắn ta lập tức quát to.  Lâm Nhất vẫn không thèm đếm xỉa tới hắn ta, chỉ nhìn Tô Hàm Nguyệt và hỏi: “Cám ơn Tô sư tỷ đã chăm sóc ta suốt hai năm vừa qua, mỗi một lần Tô sư tỷ ban thưởng, Lâm Nhất đều nhớ kỹ trong lòng…”  Tô Hàm Nguyệt vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, không hề lên tiếng.  Nên nói gì bây giờ?  Thấy gương mặt không chút thay đổi nào của Tô Hàm Nguyệt, trong lòng Lâm Nhất đột nhiên có cảm xúc đắng chát, có lẽ đó chỉ là những điều nhỏ nhặt không hề đáng kể trong mắt Tô Hàm Nguyệt mà thôi.  Nhưng nguyên chủ vẫn nhớ mãi không quên, ngay cả khi chết cũng vương vấn chấp niệm.  Còn Tô Hàm Nguyệt vốn dĩ không hề đặt chúng trong lòng.  Ngay cả khi hắn đã đường đường chính chính lấy thân phận đệ tử nội môn mà đứng đối diện nàng, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.  Thôi vậy, cứ để Thiên Nguyên đan lại rồi đi thôi.  Thế nhưng…  … Vào cái hôm bị cả phòng tạp dịch xa lánh năm ấy, đứng dưới cơn mưa rào giữa đêm khuya, bị đuổi đi trong cô độc và bất lực, cùng với sự đau đớn và nỗi hoảng sợ khi bị khắc dấu ấn kiếm nô lên trán…  Không thể thế được!  Vẻ mặt Lâm Nhất nhanh chóng trở nên kiên định, trong mắt không còn thấy đâu nét do dự, hắn nghiêm túc nói: “Ân tình của Tô sư tỷ, Lâm Nhất thực sự khắc ghi trong lòng, chưa một phút giây nào quên. Ngày 18 tháng 6 năm Canh Tí, trời nắng, lần đầu tiên sư tỷ bào ta để bảo dưỡng bội kiếm, hôm đó, tỷ mặc một chiếc váy dài màu tím, nét mặt vội vã. Ta không dám thất lễ, sau khi chú tâm lau rửa bội kiếm liền tự tay giao kiếm cho tỷ, rồi tỷ thưởng cho ba năm viên Dưỡng Thân đan”.  

Chương 132