“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 152
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời vừa dứt, trên người Chương Diệp bộc phát đao thế đầy đánh sợ, như cuồng phong b ắn ra tứ phía. Nhất thời, y phục phần phật, tóc tai tán loạn. Trên mặt tràn ngập tà khí, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy tim đập liên hồi. Hồ Tử Phong cười lạnh, toàn thân phát ra khí thế kinh người, toàn thân như bị lửa cháy bao quanh. Không khí trong đại điện bất chợt trở nên nóng bức. “Tà Ảnh Tam Lộng!” Đột nhiên nghe Chương Diệp quát lên một tiếng, tựa như rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ. Thanh đao nương theo cuồng phong bắ n ra, ánh đao chớt lóe lên chói mắt, trong nháy mắt tung chiêu sát thủ đến trước mặt Hồ Tử Phong! Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận trước mặt Hồ Tử Phong, ngưng tụ ra ba tàn ảnh, một tàn ảnh dùng tay làm lưỡi đao, một tàn ảnh dùng khuỷu tay làm mũi đao, một tàn ảnh khác lại như trường đao chém xuống. Ba tàn ảnh, đồng thời cũng là ba đòn công kích khác nhau. Trong lúc nhất thời thật khó phân biệt thật giả. Điểm mấu chốt là bản thân ba tàn ảnh đó đều có đao thế vô cùng đáng sợ. “Mạnh quá!” Ai nấy trong Thanh Vân Môn đều biến sắc, chỉ một chiêu Tà Ảnh Tam Lộng đã có uy lực thế này, gần như có thể so với điệu múa ảo diệu của tiên nữ. Càng đáng sợ hơn là, Chương Diệp vẫn chưa thi triển tuyệt chiêu, dùng tay làm lưỡi đao để tấn công. Nếu tay hắn biến thành đao, công thêm chiêu Tà Ảnh Tam Lộng hỗ trợ, vậy uy lực còn bộc phát ra đến cỡ nào nữa? La Tinh của Cuồng Đao Môn không giấu nụ cười khoe răng, nếu không dùng vũ khí đánh trả, vậy thì căn bản không ai có tthể ngăn cản được Tà Ảnh Tam Lộng. Hồ Tử Phong của Thanh Vân Môn kia chỉ là một kẻ khẩu xuất cuồng ngôn, một chiêu đòi phân thắng bại, đơn giản là tự tìm đường chết! “Cút!” Nhưng đột nhiên, dị biến nổi lên, Hồ Tử Phong quát to một tiếng, về cơ bản, hắn chẳng thèm quan tâm tàn ảnh kia là thật hay là giả. Trên người hắn bỗng dưng bộc phát một thứ khí thế vô cùng đáng sợ, đó chính là khí thế vượt xa võ đạo tầng 8, uy lực tựa như núi lửa bùng nổ trong chớp mắt. “Liệt Dương Chưởng!” Chỉ thấy chưởng đầu tiên đánh ra, trong lòng bàn tay đỏ rực như lửa cháy, hệt như một quả cầu lửa rừng rực.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời vừa dứt, trên người Chương Diệp bộc phát đao thế đầy đánh sợ, như cuồng phong b ắn ra tứ phía. Nhất thời, y phục phần phật, tóc tai tán loạn. Trên mặt tràn ngập tà khí, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy tim đập liên hồi. Hồ Tử Phong cười lạnh, toàn thân phát ra khí thế kinh người, toàn thân như bị lửa cháy bao quanh. Không khí trong đại điện bất chợt trở nên nóng bức. “Tà Ảnh Tam Lộng!” Đột nhiên nghe Chương Diệp quát lên một tiếng, tựa như rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ. Thanh đao nương theo cuồng phong bắ n ra, ánh đao chớt lóe lên chói mắt, trong nháy mắt tung chiêu sát thủ đến trước mặt Hồ Tử Phong! Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận trước mặt Hồ Tử Phong, ngưng tụ ra ba tàn ảnh, một tàn ảnh dùng tay làm lưỡi đao, một tàn ảnh dùng khuỷu tay làm mũi đao, một tàn ảnh khác lại như trường đao chém xuống. Ba tàn ảnh, đồng thời cũng là ba đòn công kích khác nhau. Trong lúc nhất thời thật khó phân biệt thật giả. Điểm mấu chốt là bản thân ba tàn ảnh đó đều có đao thế vô cùng đáng sợ. “Mạnh quá!” Ai nấy trong Thanh Vân Môn đều biến sắc, chỉ một chiêu Tà Ảnh Tam Lộng đã có uy lực thế này, gần như có thể so với điệu múa ảo diệu của tiên nữ. Càng đáng sợ hơn là, Chương Diệp vẫn chưa thi triển tuyệt chiêu, dùng tay làm lưỡi đao để tấn công. Nếu tay hắn biến thành đao, công thêm chiêu Tà Ảnh Tam Lộng hỗ trợ, vậy uy lực còn bộc phát ra đến cỡ nào nữa? La Tinh của Cuồng Đao Môn không giấu nụ cười khoe răng, nếu không dùng vũ khí đánh trả, vậy thì căn bản không ai có tthể ngăn cản được Tà Ảnh Tam Lộng. Hồ Tử Phong của Thanh Vân Môn kia chỉ là một kẻ khẩu xuất cuồng ngôn, một chiêu đòi phân thắng bại, đơn giản là tự tìm đường chết! “Cút!” Nhưng đột nhiên, dị biến nổi lên, Hồ Tử Phong quát to một tiếng, về cơ bản, hắn chẳng thèm quan tâm tàn ảnh kia là thật hay là giả. Trên người hắn bỗng dưng bộc phát một thứ khí thế vô cùng đáng sợ, đó chính là khí thế vượt xa võ đạo tầng 8, uy lực tựa như núi lửa bùng nổ trong chớp mắt. “Liệt Dương Chưởng!” Chỉ thấy chưởng đầu tiên đánh ra, trong lòng bàn tay đỏ rực như lửa cháy, hệt như một quả cầu lửa rừng rực.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lời vừa dứt, trên người Chương Diệp bộc phát đao thế đầy đánh sợ, như cuồng phong b ắn ra tứ phía. Nhất thời, y phục phần phật, tóc tai tán loạn. Trên mặt tràn ngập tà khí, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy tim đập liên hồi. Hồ Tử Phong cười lạnh, toàn thân phát ra khí thế kinh người, toàn thân như bị lửa cháy bao quanh. Không khí trong đại điện bất chợt trở nên nóng bức. “Tà Ảnh Tam Lộng!” Đột nhiên nghe Chương Diệp quát lên một tiếng, tựa như rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ. Thanh đao nương theo cuồng phong bắ n ra, ánh đao chớt lóe lên chói mắt, trong nháy mắt tung chiêu sát thủ đến trước mặt Hồ Tử Phong! Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận trước mặt Hồ Tử Phong, ngưng tụ ra ba tàn ảnh, một tàn ảnh dùng tay làm lưỡi đao, một tàn ảnh dùng khuỷu tay làm mũi đao, một tàn ảnh khác lại như trường đao chém xuống. Ba tàn ảnh, đồng thời cũng là ba đòn công kích khác nhau. Trong lúc nhất thời thật khó phân biệt thật giả. Điểm mấu chốt là bản thân ba tàn ảnh đó đều có đao thế vô cùng đáng sợ. “Mạnh quá!” Ai nấy trong Thanh Vân Môn đều biến sắc, chỉ một chiêu Tà Ảnh Tam Lộng đã có uy lực thế này, gần như có thể so với điệu múa ảo diệu của tiên nữ. Càng đáng sợ hơn là, Chương Diệp vẫn chưa thi triển tuyệt chiêu, dùng tay làm lưỡi đao để tấn công. Nếu tay hắn biến thành đao, công thêm chiêu Tà Ảnh Tam Lộng hỗ trợ, vậy uy lực còn bộc phát ra đến cỡ nào nữa? La Tinh của Cuồng Đao Môn không giấu nụ cười khoe răng, nếu không dùng vũ khí đánh trả, vậy thì căn bản không ai có tthể ngăn cản được Tà Ảnh Tam Lộng. Hồ Tử Phong của Thanh Vân Môn kia chỉ là một kẻ khẩu xuất cuồng ngôn, một chiêu đòi phân thắng bại, đơn giản là tự tìm đường chết! “Cút!” Nhưng đột nhiên, dị biến nổi lên, Hồ Tử Phong quát to một tiếng, về cơ bản, hắn chẳng thèm quan tâm tàn ảnh kia là thật hay là giả. Trên người hắn bỗng dưng bộc phát một thứ khí thế vô cùng đáng sợ, đó chính là khí thế vượt xa võ đạo tầng 8, uy lực tựa như núi lửa bùng nổ trong chớp mắt. “Liệt Dương Chưởng!” Chỉ thấy chưởng đầu tiên đánh ra, trong lòng bàn tay đỏ rực như lửa cháy, hệt như một quả cầu lửa rừng rực.