“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 153
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhiệt độ trong đại điện tăng vọt không ngừng, khiến ai nấy mồ hôi đầm đìa, nóng bức một cách khó chịu. Uỳnh! Một chưởng đánh ra, ba tàn ảnh trong nháy mắt vỡ vụn, khóe miệng Chương Diệp ứa máu, bị đánh văng ngược ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất còn phải lùi về sau liên tiếp mười bước chân, cao thấp đã định rõ ràng. “Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hết thảy đệ tử nội môn đều hít sâu một hơi, rồi đột phát một tràng hoan hô. Bạch Vũ Phàm đứng dậy cười nói: “Chúc mừng Hồ sư đệ đã thành công giác ngộ Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hồ Tử Phong kềm chế khí huyết sôi trào, thản nhiên nói: “Tiên Thiên Vũ Kỹ thôi mà, ngay cả ai đó cũng có thể giác ngộ được, sao ta lại không chứ?” Đệ tử Thanh Vân Môn biến sắc, ánh mắt bất chợt quét lên người Lâm Nhất như có như không. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Hồ Tử Phong có ý nói, hắn mới chính là nhân tài mới nổi thực sự của Thanh Vân Môn. Lâm Nhất trong lòng khẽ cười, không chút gợn sóng. Xem ra Hồ Tử Phong ngày hôm đó, bị đóa hoa không biết từ đâu đến của hắn đả kích không nhẹ. Ánh mắt Lâm Nhất sáng như đuốc, hắn kỳ thực đã phát hiện ra Liệt Diệm Quyền nhất thức do Hồ Tử Phong thi triển ra quả thực có chút miễn cưỡng, chưa phải thực sự hoàn thiện. Nếu như Chương Diệp lấy đao nghênh chiến thì chưa hẳn đã thua, có điều không cần thiết phải nói thêm gì nhiều. Sắc mặt của La Tinh Cuồng Đao Môn trở nên có chút khó coi, trầm ngâm nói: "Xem ra phải để Bạch huynh ra tay rồi, dù sao thì ta cũng đã đích thân tới đây rồi". Sau khi dứt lời, La Tinh mặt không cảm xúc đứng lên. Hắn ta lần này tới chính là vì muốn làm rõ thực lực thật sự của Bạch Vũ Phàm hiện tại ra sao. Hai tháng trước, đối phương trong vòng mười chiêu đã bại dưới tay Liễu Vân Phi. Nếu không có tiến bộ thì Thanh Vân Môn chỉ đành hoàn toàn dựa vào một mình Tô Hàm Nguyệt mà thôi. Đến lúc đó Tứ tông tranh tài sẽ có kịch hay để xem rồi. Sắc mặt đám người Thanh Vân Môn có chút căng thẳng, La Tinh và Bạch Vũ Phàm cùng nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thành danh đã lâu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhiệt độ trong đại điện tăng vọt không ngừng, khiến ai nấy mồ hôi đầm đìa, nóng bức một cách khó chịu. Uỳnh! Một chưởng đánh ra, ba tàn ảnh trong nháy mắt vỡ vụn, khóe miệng Chương Diệp ứa máu, bị đánh văng ngược ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất còn phải lùi về sau liên tiếp mười bước chân, cao thấp đã định rõ ràng. “Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hết thảy đệ tử nội môn đều hít sâu một hơi, rồi đột phát một tràng hoan hô. Bạch Vũ Phàm đứng dậy cười nói: “Chúc mừng Hồ sư đệ đã thành công giác ngộ Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hồ Tử Phong kềm chế khí huyết sôi trào, thản nhiên nói: “Tiên Thiên Vũ Kỹ thôi mà, ngay cả ai đó cũng có thể giác ngộ được, sao ta lại không chứ?” Đệ tử Thanh Vân Môn biến sắc, ánh mắt bất chợt quét lên người Lâm Nhất như có như không. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Hồ Tử Phong có ý nói, hắn mới chính là nhân tài mới nổi thực sự của Thanh Vân Môn. Lâm Nhất trong lòng khẽ cười, không chút gợn sóng. Xem ra Hồ Tử Phong ngày hôm đó, bị đóa hoa không biết từ đâu đến của hắn đả kích không nhẹ. Ánh mắt Lâm Nhất sáng như đuốc, hắn kỳ thực đã phát hiện ra Liệt Diệm Quyền nhất thức do Hồ Tử Phong thi triển ra quả thực có chút miễn cưỡng, chưa phải thực sự hoàn thiện. Nếu như Chương Diệp lấy đao nghênh chiến thì chưa hẳn đã thua, có điều không cần thiết phải nói thêm gì nhiều. Sắc mặt của La Tinh Cuồng Đao Môn trở nên có chút khó coi, trầm ngâm nói: "Xem ra phải để Bạch huynh ra tay rồi, dù sao thì ta cũng đã đích thân tới đây rồi". Sau khi dứt lời, La Tinh mặt không cảm xúc đứng lên. Hắn ta lần này tới chính là vì muốn làm rõ thực lực thật sự của Bạch Vũ Phàm hiện tại ra sao. Hai tháng trước, đối phương trong vòng mười chiêu đã bại dưới tay Liễu Vân Phi. Nếu không có tiến bộ thì Thanh Vân Môn chỉ đành hoàn toàn dựa vào một mình Tô Hàm Nguyệt mà thôi. Đến lúc đó Tứ tông tranh tài sẽ có kịch hay để xem rồi. Sắc mặt đám người Thanh Vân Môn có chút căng thẳng, La Tinh và Bạch Vũ Phàm cùng nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thành danh đã lâu.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhiệt độ trong đại điện tăng vọt không ngừng, khiến ai nấy mồ hôi đầm đìa, nóng bức một cách khó chịu. Uỳnh! Một chưởng đánh ra, ba tàn ảnh trong nháy mắt vỡ vụn, khóe miệng Chương Diệp ứa máu, bị đánh văng ngược ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất còn phải lùi về sau liên tiếp mười bước chân, cao thấp đã định rõ ràng. “Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hết thảy đệ tử nội môn đều hít sâu một hơi, rồi đột phát một tràng hoan hô. Bạch Vũ Phàm đứng dậy cười nói: “Chúc mừng Hồ sư đệ đã thành công giác ngộ Tiên Thiên Vũ Kỹ!” Hồ Tử Phong kềm chế khí huyết sôi trào, thản nhiên nói: “Tiên Thiên Vũ Kỹ thôi mà, ngay cả ai đó cũng có thể giác ngộ được, sao ta lại không chứ?” Đệ tử Thanh Vân Môn biến sắc, ánh mắt bất chợt quét lên người Lâm Nhất như có như không. Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Hồ Tử Phong có ý nói, hắn mới chính là nhân tài mới nổi thực sự của Thanh Vân Môn. Lâm Nhất trong lòng khẽ cười, không chút gợn sóng. Xem ra Hồ Tử Phong ngày hôm đó, bị đóa hoa không biết từ đâu đến của hắn đả kích không nhẹ. Ánh mắt Lâm Nhất sáng như đuốc, hắn kỳ thực đã phát hiện ra Liệt Diệm Quyền nhất thức do Hồ Tử Phong thi triển ra quả thực có chút miễn cưỡng, chưa phải thực sự hoàn thiện. Nếu như Chương Diệp lấy đao nghênh chiến thì chưa hẳn đã thua, có điều không cần thiết phải nói thêm gì nhiều. Sắc mặt của La Tinh Cuồng Đao Môn trở nên có chút khó coi, trầm ngâm nói: "Xem ra phải để Bạch huynh ra tay rồi, dù sao thì ta cũng đã đích thân tới đây rồi". Sau khi dứt lời, La Tinh mặt không cảm xúc đứng lên. Hắn ta lần này tới chính là vì muốn làm rõ thực lực thật sự của Bạch Vũ Phàm hiện tại ra sao. Hai tháng trước, đối phương trong vòng mười chiêu đã bại dưới tay Liễu Vân Phi. Nếu không có tiến bộ thì Thanh Vân Môn chỉ đành hoàn toàn dựa vào một mình Tô Hàm Nguyệt mà thôi. Đến lúc đó Tứ tông tranh tài sẽ có kịch hay để xem rồi. Sắc mặt đám người Thanh Vân Môn có chút căng thẳng, La Tinh và Bạch Vũ Phàm cùng nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thành danh đã lâu.