“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 155
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… La Tinh khẽ mỉm cười, lướt mắt quét qua đám người phía sau, trầm giọng nói: "Ba năm trước Tứ tông tranh tài, quý phái dựa vào Tô Hàm Nguyệt lần đầu tiên tham gia, không những thành công thắng lợi giành lại được linh khoáng thất truyền trăm năm mà còn giành được danh hiệu đệ nhất tông môn của nước Thiên Thủy”. "Nghĩ năm nay, Tô Hàm Nguyệt một người một kiếm, một cước đã áp chế ta. Hôm nay tại đại điện của tông môn này tại sao lại không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu?" Hưu! Đệ tử nội môn ở đó, bao gồm cả Lâm Nhất sắc mắt có chút không thể kiềm chế được sự thay đổi. Trong lòng Bạch Vũ Phàm khẽ giật thót, thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó. Nếu như để người khác biết được Tô Hàm Nguyệt đã rời đi, thì không nghi ngờ gì sẽ là một sự đả kích quá lớn đối với Thanh Vân Môn. "Không khéo rồi, Tô sư tỷ ra ngoài lịch luyện, trong thời gian ngắn e là sẽ không quay về được". "Ồ, hóa ra là vậy". Trên mặt La Tinh hiện lên một nụ cười ý vị thâm sâu, hắn ta đã hoàn toàn quan sát thấy được sự biến hóa trên thần sắc của đệ tử Thanh Vân Môn rồi. Đương nhiên không tin vào lời giải thích của Bạch Vũ Phàm, xem ra Tô Hàm Nguyệt hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện gì đó. Không ngờ kết quả thăm dò Bạch Vũ Phàm hoàn toàn thất vọng, lại bất ngờ có được một niềm vui khiến hắn ta chưa từng nghĩ tới khác. "Cáo từ, nửa tháng sau tại Tứ tông tranh tài, đến lúc đó lại hẹn Bạch huynh thống khoái đánh một trận". Sau khi đạt được mục đích, La Tinh bèn chuẩn bị rời đi. Tên Chương Diệp trước khi đi còn nhìn Hồ Tử Phong bằng ánh mắt âm lãnh, rõ ràng đã bại một cách không phục. Hồ Tử Phong cũng không sợ, hung hăng trừng mắt lại. Đợi đến khi đám đệ tử của Cuồng Đao Môn đi rồi, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn lập tức vây quanh Hồ Tử Phong. “Chúc mừng Hồ sư đệ thành công lĩnh ngộ võ kỹ Tiên Thiên”. “Hồ sư đệ, đệ khá lắm!” “Nếu không nhờ đệ e là phải thất bại trước đám người Cuồng Đao Môn này rồi, thật đúng là không có cách nào cả!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… La Tinh khẽ mỉm cười, lướt mắt quét qua đám người phía sau, trầm giọng nói: "Ba năm trước Tứ tông tranh tài, quý phái dựa vào Tô Hàm Nguyệt lần đầu tiên tham gia, không những thành công thắng lợi giành lại được linh khoáng thất truyền trăm năm mà còn giành được danh hiệu đệ nhất tông môn của nước Thiên Thủy”. "Nghĩ năm nay, Tô Hàm Nguyệt một người một kiếm, một cước đã áp chế ta. Hôm nay tại đại điện của tông môn này tại sao lại không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu?" Hưu! Đệ tử nội môn ở đó, bao gồm cả Lâm Nhất sắc mắt có chút không thể kiềm chế được sự thay đổi. Trong lòng Bạch Vũ Phàm khẽ giật thót, thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó. Nếu như để người khác biết được Tô Hàm Nguyệt đã rời đi, thì không nghi ngờ gì sẽ là một sự đả kích quá lớn đối với Thanh Vân Môn. "Không khéo rồi, Tô sư tỷ ra ngoài lịch luyện, trong thời gian ngắn e là sẽ không quay về được". "Ồ, hóa ra là vậy". Trên mặt La Tinh hiện lên một nụ cười ý vị thâm sâu, hắn ta đã hoàn toàn quan sát thấy được sự biến hóa trên thần sắc của đệ tử Thanh Vân Môn rồi. Đương nhiên không tin vào lời giải thích của Bạch Vũ Phàm, xem ra Tô Hàm Nguyệt hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện gì đó. Không ngờ kết quả thăm dò Bạch Vũ Phàm hoàn toàn thất vọng, lại bất ngờ có được một niềm vui khiến hắn ta chưa từng nghĩ tới khác. "Cáo từ, nửa tháng sau tại Tứ tông tranh tài, đến lúc đó lại hẹn Bạch huynh thống khoái đánh một trận". Sau khi đạt được mục đích, La Tinh bèn chuẩn bị rời đi. Tên Chương Diệp trước khi đi còn nhìn Hồ Tử Phong bằng ánh mắt âm lãnh, rõ ràng đã bại một cách không phục. Hồ Tử Phong cũng không sợ, hung hăng trừng mắt lại. Đợi đến khi đám đệ tử của Cuồng Đao Môn đi rồi, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn lập tức vây quanh Hồ Tử Phong. “Chúc mừng Hồ sư đệ thành công lĩnh ngộ võ kỹ Tiên Thiên”. “Hồ sư đệ, đệ khá lắm!” “Nếu không nhờ đệ e là phải thất bại trước đám người Cuồng Đao Môn này rồi, thật đúng là không có cách nào cả!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… La Tinh khẽ mỉm cười, lướt mắt quét qua đám người phía sau, trầm giọng nói: "Ba năm trước Tứ tông tranh tài, quý phái dựa vào Tô Hàm Nguyệt lần đầu tiên tham gia, không những thành công thắng lợi giành lại được linh khoáng thất truyền trăm năm mà còn giành được danh hiệu đệ nhất tông môn của nước Thiên Thủy”. "Nghĩ năm nay, Tô Hàm Nguyệt một người một kiếm, một cước đã áp chế ta. Hôm nay tại đại điện của tông môn này tại sao lại không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu?" Hưu! Đệ tử nội môn ở đó, bao gồm cả Lâm Nhất sắc mắt có chút không thể kiềm chế được sự thay đổi. Trong lòng Bạch Vũ Phàm khẽ giật thót, thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó. Nếu như để người khác biết được Tô Hàm Nguyệt đã rời đi, thì không nghi ngờ gì sẽ là một sự đả kích quá lớn đối với Thanh Vân Môn. "Không khéo rồi, Tô sư tỷ ra ngoài lịch luyện, trong thời gian ngắn e là sẽ không quay về được". "Ồ, hóa ra là vậy". Trên mặt La Tinh hiện lên một nụ cười ý vị thâm sâu, hắn ta đã hoàn toàn quan sát thấy được sự biến hóa trên thần sắc của đệ tử Thanh Vân Môn rồi. Đương nhiên không tin vào lời giải thích của Bạch Vũ Phàm, xem ra Tô Hàm Nguyệt hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện gì đó. Không ngờ kết quả thăm dò Bạch Vũ Phàm hoàn toàn thất vọng, lại bất ngờ có được một niềm vui khiến hắn ta chưa từng nghĩ tới khác. "Cáo từ, nửa tháng sau tại Tứ tông tranh tài, đến lúc đó lại hẹn Bạch huynh thống khoái đánh một trận". Sau khi đạt được mục đích, La Tinh bèn chuẩn bị rời đi. Tên Chương Diệp trước khi đi còn nhìn Hồ Tử Phong bằng ánh mắt âm lãnh, rõ ràng đã bại một cách không phục. Hồ Tử Phong cũng không sợ, hung hăng trừng mắt lại. Đợi đến khi đám đệ tử của Cuồng Đao Môn đi rồi, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn lập tức vây quanh Hồ Tử Phong. “Chúc mừng Hồ sư đệ thành công lĩnh ngộ võ kỹ Tiên Thiên”. “Hồ sư đệ, đệ khá lắm!” “Nếu không nhờ đệ e là phải thất bại trước đám người Cuồng Đao Môn này rồi, thật đúng là không có cách nào cả!”