“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 156
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta thoáng liếc thấy Lâm Nhất bị mọi người bỏ quên, bèn đứng dậy bước đến, cười nói: “Lâm Nhất, vết thương lúc trước của ngươi đã ổn rồi chứ?” “Cảm tạ thiếu môn chủ quan tâm, đã ổn rồi!” Bạch Vũ Phàm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy thực lực của những đệ tử Cuồng Đao Môn hôm nay như thế nào?” Lâm Nhất lắc đầu nói: “Nhìn không rõ nông sâu, dù là Chương Diệp thì khi ra tay có vẻ như cũng có ý giấu diếm. Có một điều ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bọn họ gióng trống khua chiên đến đây là có mục đích gì?” Hai mắt Bạch Vũ Phàm tỏa sáng, nhưng hắn ta không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Nhất: “Cũng có mắt nhìn đấy!” Sau đó hắn ta xoay người nhìn về phía Hồ Tử Phong: “Hồ sư đệ, lần này đệ làm rạng danh tông môn, thành công đánh bại Chương Diệp, đệ có nghĩ muốn được ban thưởng gì không?” Hồ Tử Phong đi xuyên qua đám người đến trước mặt Bạch Vũ Phàm rồi nói: “Ta muốn một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm”. Nghe vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh hãi. Tất cả đều không ngờ Hồ Tử Phong lại đòi ban thưởng lớn như vậy. Giá trị của Dưỡng Tâm đan đương nhiên không cần phải bàn cãi, chỉ riêng năm miếng linh thạch trung phẩm đã tương đương với 5000 miếng linh thạch hạ phẩm rồi”. Vẻ mặt Bạch Vũ Phàm không thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Đệ đáng được nhận, ba ngày sau, trưởng lão Tông Vụ đường sẽ mang phần thưởng đến cho đệ”. “Đa tạ thiếu môn chủ!” Hồ Tử Phong cũng không khách sáo, hắn ta hướng mắt về phía Lâm Nhất. Lúc này đây, danh tiếng của hắn ta đang lên cao, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ đăm chiêu, cười nói: “Lâm sư đệ, rõ ràng ngươi cũng lĩnh ngộ được võ kỹ tiên thiên, sao vừa rồi không ra mặt?” Vừa dứt lời, những người khác cũng đổ đồn ánh mắt về phía này. “Đúng rồi, Lâm sư đệ, với dũng khí quyết chiến một mất một còn khi đấu với Mã Thiên Nhất của ngươi, dù không địch lại thì vẫn có thể khiến Chương Diệp trọng thương, tạo thêm cơ hội cho ta”. “Ha ha, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ức hiếp người nhà, còn khi đối mặt người ngoài thì lại kinh sợ?” “Ngày đó trên lôi đài, ta thấy ngươi rất là uy phong, liều mạng muốn đánh bại Mã Thiên Nhất dù có phải trọng thương”. “Theo ta thấy võ kỹ tiên thiên của hắn hôm đó tám chín phần là linh quang lóe lên trong tuyệt cảnh nên mới thi triển ra được, chưa hẳn có thể nắm giữ hoàn toàn”. Những đệ tử nội môn có thâm niên ở đây vốn dĩ không thích Lâm Nhất. Hiện tại, nhìn thấy hắn và Hồ Tử Phong dường như có hơi đối nghịch, bọn họ liền tranh nhau lên tiếng chỉ trích.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta thoáng liếc thấy Lâm Nhất bị mọi người bỏ quên, bèn đứng dậy bước đến, cười nói: “Lâm Nhất, vết thương lúc trước của ngươi đã ổn rồi chứ?” “Cảm tạ thiếu môn chủ quan tâm, đã ổn rồi!” Bạch Vũ Phàm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy thực lực của những đệ tử Cuồng Đao Môn hôm nay như thế nào?” Lâm Nhất lắc đầu nói: “Nhìn không rõ nông sâu, dù là Chương Diệp thì khi ra tay có vẻ như cũng có ý giấu diếm. Có một điều ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bọn họ gióng trống khua chiên đến đây là có mục đích gì?” Hai mắt Bạch Vũ Phàm tỏa sáng, nhưng hắn ta không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Nhất: “Cũng có mắt nhìn đấy!” Sau đó hắn ta xoay người nhìn về phía Hồ Tử Phong: “Hồ sư đệ, lần này đệ làm rạng danh tông môn, thành công đánh bại Chương Diệp, đệ có nghĩ muốn được ban thưởng gì không?” Hồ Tử Phong đi xuyên qua đám người đến trước mặt Bạch Vũ Phàm rồi nói: “Ta muốn một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm”. Nghe vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh hãi. Tất cả đều không ngờ Hồ Tử Phong lại đòi ban thưởng lớn như vậy. Giá trị của Dưỡng Tâm đan đương nhiên không cần phải bàn cãi, chỉ riêng năm miếng linh thạch trung phẩm đã tương đương với 5000 miếng linh thạch hạ phẩm rồi”. Vẻ mặt Bạch Vũ Phàm không thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Đệ đáng được nhận, ba ngày sau, trưởng lão Tông Vụ đường sẽ mang phần thưởng đến cho đệ”. “Đa tạ thiếu môn chủ!” Hồ Tử Phong cũng không khách sáo, hắn ta hướng mắt về phía Lâm Nhất. Lúc này đây, danh tiếng của hắn ta đang lên cao, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ đăm chiêu, cười nói: “Lâm sư đệ, rõ ràng ngươi cũng lĩnh ngộ được võ kỹ tiên thiên, sao vừa rồi không ra mặt?” Vừa dứt lời, những người khác cũng đổ đồn ánh mắt về phía này. “Đúng rồi, Lâm sư đệ, với dũng khí quyết chiến một mất một còn khi đấu với Mã Thiên Nhất của ngươi, dù không địch lại thì vẫn có thể khiến Chương Diệp trọng thương, tạo thêm cơ hội cho ta”. “Ha ha, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ức hiếp người nhà, còn khi đối mặt người ngoài thì lại kinh sợ?” “Ngày đó trên lôi đài, ta thấy ngươi rất là uy phong, liều mạng muốn đánh bại Mã Thiên Nhất dù có phải trọng thương”. “Theo ta thấy võ kỹ tiên thiên của hắn hôm đó tám chín phần là linh quang lóe lên trong tuyệt cảnh nên mới thi triển ra được, chưa hẳn có thể nắm giữ hoàn toàn”. Những đệ tử nội môn có thâm niên ở đây vốn dĩ không thích Lâm Nhất. Hiện tại, nhìn thấy hắn và Hồ Tử Phong dường như có hơi đối nghịch, bọn họ liền tranh nhau lên tiếng chỉ trích.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hắn ta thoáng liếc thấy Lâm Nhất bị mọi người bỏ quên, bèn đứng dậy bước đến, cười nói: “Lâm Nhất, vết thương lúc trước của ngươi đã ổn rồi chứ?” “Cảm tạ thiếu môn chủ quan tâm, đã ổn rồi!” Bạch Vũ Phàm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy thực lực của những đệ tử Cuồng Đao Môn hôm nay như thế nào?” Lâm Nhất lắc đầu nói: “Nhìn không rõ nông sâu, dù là Chương Diệp thì khi ra tay có vẻ như cũng có ý giấu diếm. Có một điều ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bọn họ gióng trống khua chiên đến đây là có mục đích gì?” Hai mắt Bạch Vũ Phàm tỏa sáng, nhưng hắn ta không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Nhất: “Cũng có mắt nhìn đấy!” Sau đó hắn ta xoay người nhìn về phía Hồ Tử Phong: “Hồ sư đệ, lần này đệ làm rạng danh tông môn, thành công đánh bại Chương Diệp, đệ có nghĩ muốn được ban thưởng gì không?” Hồ Tử Phong đi xuyên qua đám người đến trước mặt Bạch Vũ Phàm rồi nói: “Ta muốn một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm”. Nghe vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh hãi. Tất cả đều không ngờ Hồ Tử Phong lại đòi ban thưởng lớn như vậy. Giá trị của Dưỡng Tâm đan đương nhiên không cần phải bàn cãi, chỉ riêng năm miếng linh thạch trung phẩm đã tương đương với 5000 miếng linh thạch hạ phẩm rồi”. Vẻ mặt Bạch Vũ Phàm không thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Đệ đáng được nhận, ba ngày sau, trưởng lão Tông Vụ đường sẽ mang phần thưởng đến cho đệ”. “Đa tạ thiếu môn chủ!” Hồ Tử Phong cũng không khách sáo, hắn ta hướng mắt về phía Lâm Nhất. Lúc này đây, danh tiếng của hắn ta đang lên cao, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ đăm chiêu, cười nói: “Lâm sư đệ, rõ ràng ngươi cũng lĩnh ngộ được võ kỹ tiên thiên, sao vừa rồi không ra mặt?” Vừa dứt lời, những người khác cũng đổ đồn ánh mắt về phía này. “Đúng rồi, Lâm sư đệ, với dũng khí quyết chiến một mất một còn khi đấu với Mã Thiên Nhất của ngươi, dù không địch lại thì vẫn có thể khiến Chương Diệp trọng thương, tạo thêm cơ hội cho ta”. “Ha ha, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ức hiếp người nhà, còn khi đối mặt người ngoài thì lại kinh sợ?” “Ngày đó trên lôi đài, ta thấy ngươi rất là uy phong, liều mạng muốn đánh bại Mã Thiên Nhất dù có phải trọng thương”. “Theo ta thấy võ kỹ tiên thiên của hắn hôm đó tám chín phần là linh quang lóe lên trong tuyệt cảnh nên mới thi triển ra được, chưa hẳn có thể nắm giữ hoàn toàn”. Những đệ tử nội môn có thâm niên ở đây vốn dĩ không thích Lâm Nhất. Hiện tại, nhìn thấy hắn và Hồ Tử Phong dường như có hơi đối nghịch, bọn họ liền tranh nhau lên tiếng chỉ trích.