“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 157
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Bạch Vũ Phàm đã nói: “Việc này mọi người chớ chỉ trích Lâm Nhất, vết thương cũ của hắn vừa tốt hơn, ta để hắn đến đây chỉ để học hỏi thêm. Việc này xem như xong, mọi người mau giải tán, ta phải nhanh chóng đến xem thương thế của Phùng Đạo Vũ thế nào rồi”. “Thiếu chủ, chúng ta cùng đi với ngươi”. Chẳng mấy chốc trong đại điện chỉ còn lại Lâm Nhất. Hắn nở nụ cười khổ, khẽ lắc đầu rồi đi về phía nhà gỗ của mình. Hắn nhận ra rằng dù bản thân có cố gắng như thế nào thì trong mắt đám người này, hắn vĩnh viễn chỉ là một tên Kiếm Nô. Một Kiếm Nô đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho bọn họ. Thanh Vân Môn tuy lớn nhưng lại không có nhiều chỗ để hắn dung thân. Trở lại nhà gỗ, Lâm Nhất lấy ra một cái chậu hoa, sau đó gieo hạt giống của Bạch Tàn Hoa mà ngày đó mua được ở chỗ Đồng Hổ xuống. Giống hoa này chính là cực phẩm trong họ hoa tường vi, mang đến lợi ích rất lớn đối với bảo dưỡng Táng Hoa kiếm. Hắn đã sớm muốn tu luyện Dẫn Linh Quyết, nuôi dưỡng Bạch Tàn Hoa, chỉ là mãi vẫn không có thời gian. Hôm nay mới rảnh rỗi được, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Lâm Nhất lấy ra bí tịch Dẫn Linh Quyết, cẩn thận xem xét. Vốn dĩ hắn không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng sau khi xem hai ba trang thì lại mê mẩn, rồi bất giác xem hết toàn bộ. Dẫn Linh Quyết chính là một bí tịch phụ trợ mà Luyện Dược sư nên tu luyện, nói chính xác hơn là chuyện mà học đồ dược sư nên làm. Vì Luyện Dược sư cấp cao nào có nhiều thời gian hao phí cho mấy thứ hoa cỏ này, chắc chắn tất cả đều giao cho học đồ xử lý. Điểm tinh túy của Dẫn Linh Quyết chính là vận chuyển linh khí thiên địa rót vào linh dược. Thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại có rất nhiều thứ huyền diệu. Linh khí thiên địa vốn là một khối tổng thể, trong đó có rất nhiều tạp chất, dù không có tạp chất thì bản thân linh khí cũng có sự phân biệt thuộc tính. Lại nói, mỗi một giống linh dược đòi hỏi linh khí không giống nhau. Nếu học đồ không đủ thành thạo thì rất khó phân biệt được điểm mấu chốt trong đó, khi bảo dưỡng linh dược sẽ xảy ra đủ thứ rắc rối. Tuy nhiên, với ngộ tính của Lâm Nhất thì muốn nắm giữ loại bí tịch cấp học đồ này quả thực rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc hắn đã nắm được điểm quan trọng. Chuyển cái bàn ra, sau đó ra bên ngoài đem chậu hoa đặt lên. Lâm Nhất bắt đầu cẩn thận thử từng chút một.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Bạch Vũ Phàm đã nói: “Việc này mọi người chớ chỉ trích Lâm Nhất, vết thương cũ của hắn vừa tốt hơn, ta để hắn đến đây chỉ để học hỏi thêm. Việc này xem như xong, mọi người mau giải tán, ta phải nhanh chóng đến xem thương thế của Phùng Đạo Vũ thế nào rồi”. “Thiếu chủ, chúng ta cùng đi với ngươi”. Chẳng mấy chốc trong đại điện chỉ còn lại Lâm Nhất. Hắn nở nụ cười khổ, khẽ lắc đầu rồi đi về phía nhà gỗ của mình. Hắn nhận ra rằng dù bản thân có cố gắng như thế nào thì trong mắt đám người này, hắn vĩnh viễn chỉ là một tên Kiếm Nô. Một Kiếm Nô đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho bọn họ. Thanh Vân Môn tuy lớn nhưng lại không có nhiều chỗ để hắn dung thân. Trở lại nhà gỗ, Lâm Nhất lấy ra một cái chậu hoa, sau đó gieo hạt giống của Bạch Tàn Hoa mà ngày đó mua được ở chỗ Đồng Hổ xuống. Giống hoa này chính là cực phẩm trong họ hoa tường vi, mang đến lợi ích rất lớn đối với bảo dưỡng Táng Hoa kiếm. Hắn đã sớm muốn tu luyện Dẫn Linh Quyết, nuôi dưỡng Bạch Tàn Hoa, chỉ là mãi vẫn không có thời gian. Hôm nay mới rảnh rỗi được, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Lâm Nhất lấy ra bí tịch Dẫn Linh Quyết, cẩn thận xem xét. Vốn dĩ hắn không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng sau khi xem hai ba trang thì lại mê mẩn, rồi bất giác xem hết toàn bộ. Dẫn Linh Quyết chính là một bí tịch phụ trợ mà Luyện Dược sư nên tu luyện, nói chính xác hơn là chuyện mà học đồ dược sư nên làm. Vì Luyện Dược sư cấp cao nào có nhiều thời gian hao phí cho mấy thứ hoa cỏ này, chắc chắn tất cả đều giao cho học đồ xử lý. Điểm tinh túy của Dẫn Linh Quyết chính là vận chuyển linh khí thiên địa rót vào linh dược. Thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại có rất nhiều thứ huyền diệu. Linh khí thiên địa vốn là một khối tổng thể, trong đó có rất nhiều tạp chất, dù không có tạp chất thì bản thân linh khí cũng có sự phân biệt thuộc tính. Lại nói, mỗi một giống linh dược đòi hỏi linh khí không giống nhau. Nếu học đồ không đủ thành thạo thì rất khó phân biệt được điểm mấu chốt trong đó, khi bảo dưỡng linh dược sẽ xảy ra đủ thứ rắc rối. Tuy nhiên, với ngộ tính của Lâm Nhất thì muốn nắm giữ loại bí tịch cấp học đồ này quả thực rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc hắn đã nắm được điểm quan trọng. Chuyển cái bàn ra, sau đó ra bên ngoài đem chậu hoa đặt lên. Lâm Nhất bắt đầu cẩn thận thử từng chút một.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Bạch Vũ Phàm đã nói: “Việc này mọi người chớ chỉ trích Lâm Nhất, vết thương cũ của hắn vừa tốt hơn, ta để hắn đến đây chỉ để học hỏi thêm. Việc này xem như xong, mọi người mau giải tán, ta phải nhanh chóng đến xem thương thế của Phùng Đạo Vũ thế nào rồi”. “Thiếu chủ, chúng ta cùng đi với ngươi”. Chẳng mấy chốc trong đại điện chỉ còn lại Lâm Nhất. Hắn nở nụ cười khổ, khẽ lắc đầu rồi đi về phía nhà gỗ của mình. Hắn nhận ra rằng dù bản thân có cố gắng như thế nào thì trong mắt đám người này, hắn vĩnh viễn chỉ là một tên Kiếm Nô. Một Kiếm Nô đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho bọn họ. Thanh Vân Môn tuy lớn nhưng lại không có nhiều chỗ để hắn dung thân. Trở lại nhà gỗ, Lâm Nhất lấy ra một cái chậu hoa, sau đó gieo hạt giống của Bạch Tàn Hoa mà ngày đó mua được ở chỗ Đồng Hổ xuống. Giống hoa này chính là cực phẩm trong họ hoa tường vi, mang đến lợi ích rất lớn đối với bảo dưỡng Táng Hoa kiếm. Hắn đã sớm muốn tu luyện Dẫn Linh Quyết, nuôi dưỡng Bạch Tàn Hoa, chỉ là mãi vẫn không có thời gian. Hôm nay mới rảnh rỗi được, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Lâm Nhất lấy ra bí tịch Dẫn Linh Quyết, cẩn thận xem xét. Vốn dĩ hắn không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng sau khi xem hai ba trang thì lại mê mẩn, rồi bất giác xem hết toàn bộ. Dẫn Linh Quyết chính là một bí tịch phụ trợ mà Luyện Dược sư nên tu luyện, nói chính xác hơn là chuyện mà học đồ dược sư nên làm. Vì Luyện Dược sư cấp cao nào có nhiều thời gian hao phí cho mấy thứ hoa cỏ này, chắc chắn tất cả đều giao cho học đồ xử lý. Điểm tinh túy của Dẫn Linh Quyết chính là vận chuyển linh khí thiên địa rót vào linh dược. Thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại có rất nhiều thứ huyền diệu. Linh khí thiên địa vốn là một khối tổng thể, trong đó có rất nhiều tạp chất, dù không có tạp chất thì bản thân linh khí cũng có sự phân biệt thuộc tính. Lại nói, mỗi một giống linh dược đòi hỏi linh khí không giống nhau. Nếu học đồ không đủ thành thạo thì rất khó phân biệt được điểm mấu chốt trong đó, khi bảo dưỡng linh dược sẽ xảy ra đủ thứ rắc rối. Tuy nhiên, với ngộ tính của Lâm Nhất thì muốn nắm giữ loại bí tịch cấp học đồ này quả thực rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc hắn đã nắm được điểm quan trọng. Chuyển cái bàn ra, sau đó ra bên ngoài đem chậu hoa đặt lên. Lâm Nhất bắt đầu cẩn thận thử từng chút một.