“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 169

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"  "Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"  "Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"  "Hồ sư huynh, cố lên!"  Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.  Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.  Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.  Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.  Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.  Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.  Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.  Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.  Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.  Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.  Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.  Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.  Hưu!  Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.  Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.  Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.  Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.  Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.  Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn. 

"Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"  

"Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"  

"Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"  

"Hồ sư huynh, cố lên!"  

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.  

Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.  

Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.  

Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.  

Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.  

Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.  

Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.  

Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.  

Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.  

Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.  

Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.  

Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.  

Hưu!  

Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.  

Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.  

Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.  

Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.  

Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.  

Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"  "Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"  "Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"  "Hồ sư huynh, cố lên!"  Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.  Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.  Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.  Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.  Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.  Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.  Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.  Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.  Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.  Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.  Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.  Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.  Hưu!  Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.  Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.  Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.  Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.  Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.  Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn. 

Chương 169