“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 170

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hồ sư đệ, không cần nản lòng. Bây giờ đệ còn cách võ đạo tầng chín rất gần, có cơ hội rất lớn, có thể đột phá trực tiếp trong trận đấu!"  Bạch Vũ Phàm sợ Hồ Tử Phong có gánh nặng trong lòng nên lên tiếng an ủi.  "Hồ sư đệ hãy tin tưởng chính mình, nhớ lại ban đầu ngay đến Lâm Nhất cũng có thể đột phá trong trận đấu, đệ cũng có thể".  "Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ nhất định có thể!"  Hồ Tử Phong gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, ta cũng vô cùng tự tin, tuyệt đối có thể đột phá trong trận đấu!"  "Thiếu môn chủ, nơi đó chính là địa điểm so đấu của chúng ta sao?"  Lâm Nhất vẫn luôn trầm mặc chỉ xuống phía dưới lên tiếng hỏi.  Chỉ thấy trung tâm quảng trường của thành Bạch Thuỷ người đông như kiến, võ giả tứ phương của nước Thiên Thủy đều đã hội tụ về đây.  Âm thanh ồn ào, xuyên qua tận mây xanh, đám người Lâm Nhất trong không trung cũng có thể nghe thấy.  Trung tâm quảng trường chính là một đài đấu võ khổng lồ cao hơn 30 mét, diện tích rộng lớn, có thể so với cả Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.  Vẫn chưa chính thức bắt đầu đã đủ thấy được sự náo nhiệt.  Bạch Vũ Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra sắp bắt đầu rồi, Tông bá, chúng ta xuống thôi".  "Được!"  Ưng Tựu Thú phát ra một tiếng kêu chói tai, khép lại hai cánh, giống như mũi tên lao xuống đất.  Đến lúc hạ xuống thì đậu trên nóc một công quán cách quảng trường không xa.  Trong công quán có một đám người đi ra, người đi đầu chính là Bạch Thiên Minh và những trưởng lão trong tông môn khác, đi theo sau là những đệ tử nội môn còn lại.  Bạch Thiên Minh khẽ nhíu mày nói: "Sao bây giờ mới đến".  Bạch Vũ Phàm bước lên trước, giải thích một hồi.  "Ồ".  Bạch Thiên Minh có chút hứng thú nhìn về phía Hồ Tử Phong, gật đầu nói: "Tu vi võ đạo tầng tám đỉnh phong, quả nhiên không giả, đáng tiếc... nếu như thật sự đột phá được tầng chín thì tốt rồi".  Sau khi mọi người nghe nói Hồ Tử Phong thất bại đột phá võ đạo tầng chín thì đều tỏ ra có chút thất vọng.  Nhưng trong ánh mắt vẫn tương đối ủng hộ khích lệ.  "Xem ra ông trời phù hộ cho Thanh Vân Môn chúng ta, Tô Hàm Nguyệt ra đi thì lại có Hồ Tử Phong quật khởi!"

"Hồ sư đệ, không cần nản lòng. Bây giờ đệ còn cách võ đạo tầng chín rất gần, có cơ hội rất lớn, có thể đột phá trực tiếp trong trận đấu!"  

Bạch Vũ Phàm sợ Hồ Tử Phong có gánh nặng trong lòng nên lên tiếng an ủi.  

"Hồ sư đệ hãy tin tưởng chính mình, nhớ lại ban đầu ngay đến Lâm Nhất cũng có thể đột phá trong trận đấu, đệ cũng có thể".  

"Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ nhất định có thể!"  

Hồ Tử Phong gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, ta cũng vô cùng tự tin, tuyệt đối có thể đột phá trong trận đấu!"  

"Thiếu môn chủ, nơi đó chính là địa điểm so đấu của chúng ta sao?"  

Lâm Nhất vẫn luôn trầm mặc chỉ xuống phía dưới lên tiếng hỏi.  

Chỉ thấy trung tâm quảng trường của thành Bạch Thuỷ người đông như kiến, võ giả tứ phương của nước Thiên Thủy đều đã hội tụ về đây.  

Âm thanh ồn ào, xuyên qua tận mây xanh, đám người Lâm Nhất trong không trung cũng có thể nghe thấy.  

Trung tâm quảng trường chính là một đài đấu võ khổng lồ cao hơn 30 mét, diện tích rộng lớn, có thể so với cả Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.  

Vẫn chưa chính thức bắt đầu đã đủ thấy được sự náo nhiệt.  

Bạch Vũ Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra sắp bắt đầu rồi, Tông bá, chúng ta xuống thôi".  

"Được!"  

Ưng Tựu Thú phát ra một tiếng kêu chói tai, khép lại hai cánh, giống như mũi tên lao xuống đất.  

Đến lúc hạ xuống thì đậu trên nóc một công quán cách quảng trường không xa.  

Trong công quán có một đám người đi ra, người đi đầu chính là Bạch Thiên Minh và những trưởng lão trong tông môn khác, đi theo sau là những đệ tử nội môn còn lại.  

Bạch Thiên Minh khẽ nhíu mày nói: "Sao bây giờ mới đến".  

Bạch Vũ Phàm bước lên trước, giải thích một hồi.  

"Ồ".  

Bạch Thiên Minh có chút hứng thú nhìn về phía Hồ Tử Phong, gật đầu nói: "Tu vi võ đạo tầng tám đỉnh phong, quả nhiên không giả, đáng tiếc... nếu như thật sự đột phá được tầng chín thì tốt rồi".  

Sau khi mọi người nghe nói Hồ Tử Phong thất bại đột phá võ đạo tầng chín thì đều tỏ ra có chút thất vọng.  

Nhưng trong ánh mắt vẫn tương đối ủng hộ khích lệ.  

"Xem ra ông trời phù hộ cho Thanh Vân Môn chúng ta, Tô Hàm Nguyệt ra đi thì lại có Hồ Tử Phong quật khởi!"

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Hồ sư đệ, không cần nản lòng. Bây giờ đệ còn cách võ đạo tầng chín rất gần, có cơ hội rất lớn, có thể đột phá trực tiếp trong trận đấu!"  Bạch Vũ Phàm sợ Hồ Tử Phong có gánh nặng trong lòng nên lên tiếng an ủi.  "Hồ sư đệ hãy tin tưởng chính mình, nhớ lại ban đầu ngay đến Lâm Nhất cũng có thể đột phá trong trận đấu, đệ cũng có thể".  "Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ nhất định có thể!"  Hồ Tử Phong gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, ta cũng vô cùng tự tin, tuyệt đối có thể đột phá trong trận đấu!"  "Thiếu môn chủ, nơi đó chính là địa điểm so đấu của chúng ta sao?"  Lâm Nhất vẫn luôn trầm mặc chỉ xuống phía dưới lên tiếng hỏi.  Chỉ thấy trung tâm quảng trường của thành Bạch Thuỷ người đông như kiến, võ giả tứ phương của nước Thiên Thủy đều đã hội tụ về đây.  Âm thanh ồn ào, xuyên qua tận mây xanh, đám người Lâm Nhất trong không trung cũng có thể nghe thấy.  Trung tâm quảng trường chính là một đài đấu võ khổng lồ cao hơn 30 mét, diện tích rộng lớn, có thể so với cả Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.  Vẫn chưa chính thức bắt đầu đã đủ thấy được sự náo nhiệt.  Bạch Vũ Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra sắp bắt đầu rồi, Tông bá, chúng ta xuống thôi".  "Được!"  Ưng Tựu Thú phát ra một tiếng kêu chói tai, khép lại hai cánh, giống như mũi tên lao xuống đất.  Đến lúc hạ xuống thì đậu trên nóc một công quán cách quảng trường không xa.  Trong công quán có một đám người đi ra, người đi đầu chính là Bạch Thiên Minh và những trưởng lão trong tông môn khác, đi theo sau là những đệ tử nội môn còn lại.  Bạch Thiên Minh khẽ nhíu mày nói: "Sao bây giờ mới đến".  Bạch Vũ Phàm bước lên trước, giải thích một hồi.  "Ồ".  Bạch Thiên Minh có chút hứng thú nhìn về phía Hồ Tử Phong, gật đầu nói: "Tu vi võ đạo tầng tám đỉnh phong, quả nhiên không giả, đáng tiếc... nếu như thật sự đột phá được tầng chín thì tốt rồi".  Sau khi mọi người nghe nói Hồ Tử Phong thất bại đột phá võ đạo tầng chín thì đều tỏ ra có chút thất vọng.  Nhưng trong ánh mắt vẫn tương đối ủng hộ khích lệ.  "Xem ra ông trời phù hộ cho Thanh Vân Môn chúng ta, Tô Hàm Nguyệt ra đi thì lại có Hồ Tử Phong quật khởi!"

Chương 170