“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 172
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Tổng thể xem ra, thực lực của Thanh Vân Môn vẫn rất mạnh, chắc chắn sẽ vẫn liều mạng tại lần Tứ tông tranh tài này". Không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu khiến mấy khán giả từ các nơi khác tới đều thấy hơi thất vọng. Sát ngay sau đó chính là đoàn người Tử Viêm Môn. "Liễu Vân Phi!" "Không biết lần Tứ tông tranh tài này, Liễu Vân Phi sẽ biểu hiện thế nào?" "Hắn ta đã được coi như là người đứng đầu trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ rồi, thiết nghĩ tham vọng trong lòng chắn chắn là áp đảo toàn trường!" "Cũng khó, những người khác có thể cũng đều đã tiến bộ". Không lâu sau, đệ tử của Cuồng Đao Môn cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tứ tông tranh tài chỉ còn thiếu Huyền Dương Môn. Đúng lúc này, trên quảng trường xuất hiện một tràng nhốn nháo. Chủ trì của lần Tứ tông tranh tài này, thành chủ thành Bạch Thủy xuất hiện. Điều khiến Lâm Nhất bất ngờ đó là thành chủ của thành Bạch Thủy lại là một mỹ nữ dung mạo trong veo như một đóa hoa sen. "Thành chủ thành Bạch Thủy, Bạch Thu Thủy đến rồi" "Đẹp thật, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của nước Thiên Thủy chúng ta!" Sau khi từng đợt reo hò cảm thán vang lên, quảng trường nhanh chóng trở nên yên lặng, lưu luyến vì nhan sắc của Bạch Thu Thủy. Chỉ thấy cửa vào hội trường. Bạch Thu Thủy mặc xiêm y màu xanh, suối tóc như thác nước, nhẹ nhàng tung bay theo gió, ngũ quan tinh xảo, tựa như một viên ngọc được mài giũa hoàn mỹ, mái tóc đen lướt nhẹ qua càng tăng thêm cảm giác mộng ảo. Người ta rất khó tưởng tượng được, người phụ nữ này tuổi không lớn mà làm thế nào có thể trở thành thành chủ của thành Bạch Thủy. "Đám người bên cạnh nàng ta chính là đệ tử của Huyền Dương Môn". Đúng lúc này, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mở miệng nói. Mọi người vội vàng nhìn theo, bên cạnh Bạch Thu Thủy là một đám đệ tử nội môn mặc trang phục màu vàng, người đi đầu có thần sắc lạnh lùng, phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần. "Hắn ta chính là thiếu môn chủ của Huyền Dương Môn, Phong Vô Hằng, là một tay Huyền Dương Chưởng cực kỳ lợi hại, ba năm trước ta giao thủ với hắn ta cũng chưa phân được thắng bại". Như vậy, Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy đã đồng thời cùng xuất hiện. Thanh Vân Môn Bạch Vũ Phàm, Cuồng Đao Môn La Tinh, Tử Viêm Môn Liễu Vân Phi, Huyền Dương Môn Phong Vô Hằng. "Thu Thủy bái kiến bốn vị tông chủ". Đợi đến sau khi người của Huyền Dương Môn đã an tọa trên đài cao, Bạch Thu Thủy mỉm cười hành lễ chào hỏi.
"Tổng thể xem ra, thực lực của Thanh Vân Môn vẫn rất mạnh, chắc chắn sẽ vẫn liều mạng tại lần Tứ tông tranh tài này".
Không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu khiến mấy khán giả từ các nơi khác tới đều thấy hơi thất vọng.
Sát ngay sau đó chính là đoàn người Tử Viêm Môn.
"Liễu Vân Phi!"
"Không biết lần Tứ tông tranh tài này, Liễu Vân Phi sẽ biểu hiện thế nào?"
"Hắn ta đã được coi như là người đứng đầu trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ rồi, thiết nghĩ tham vọng trong lòng chắn chắn là áp đảo toàn trường!"
"Cũng khó, những người khác có thể cũng đều đã tiến bộ".
Không lâu sau, đệ tử của Cuồng Đao Môn cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tứ tông tranh tài chỉ còn thiếu Huyền Dương Môn.
Đúng lúc này, trên quảng trường xuất hiện một tràng nhốn nháo.
Chủ trì của lần Tứ tông tranh tài này, thành chủ thành Bạch Thủy xuất hiện.
Điều khiến Lâm Nhất bất ngờ đó là thành chủ của thành Bạch Thủy lại là một mỹ nữ dung mạo trong veo như một đóa hoa sen.
"Thành chủ thành Bạch Thủy, Bạch Thu Thủy đến rồi"
"Đẹp thật, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của nước Thiên Thủy chúng ta!"
Sau khi từng đợt reo hò cảm thán vang lên, quảng trường nhanh chóng trở nên yên lặng, lưu luyến vì nhan sắc của Bạch Thu Thủy.
Chỉ thấy cửa vào hội trường.
Bạch Thu Thủy mặc xiêm y màu xanh, suối tóc như thác nước, nhẹ nhàng tung bay theo gió, ngũ quan tinh xảo, tựa như một viên ngọc được mài giũa hoàn mỹ, mái tóc đen lướt nhẹ qua càng tăng thêm cảm giác mộng ảo.
Người ta rất khó tưởng tượng được, người phụ nữ này tuổi không lớn mà làm thế nào có thể trở thành thành chủ của thành Bạch Thủy.
"Đám người bên cạnh nàng ta chính là đệ tử của Huyền Dương Môn".
Đúng lúc này, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mở miệng nói.
Mọi người vội vàng nhìn theo, bên cạnh Bạch Thu Thủy là một đám đệ tử nội môn mặc trang phục màu vàng, người đi đầu có thần sắc lạnh lùng, phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần.
"Hắn ta chính là thiếu môn chủ của Huyền Dương Môn, Phong Vô Hằng, là một tay Huyền Dương Chưởng cực kỳ lợi hại, ba năm trước ta giao thủ với hắn ta cũng chưa phân được thắng bại".
Như vậy, Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy đã đồng thời cùng xuất hiện.
Thanh Vân Môn Bạch Vũ Phàm, Cuồng Đao Môn La Tinh, Tử Viêm Môn Liễu Vân Phi, Huyền Dương Môn Phong Vô Hằng.
"Thu Thủy bái kiến bốn vị tông chủ".
Đợi đến sau khi người của Huyền Dương Môn đã an tọa trên đài cao, Bạch Thu Thủy mỉm cười hành lễ chào hỏi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Tổng thể xem ra, thực lực của Thanh Vân Môn vẫn rất mạnh, chắc chắn sẽ vẫn liều mạng tại lần Tứ tông tranh tài này". Không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu khiến mấy khán giả từ các nơi khác tới đều thấy hơi thất vọng. Sát ngay sau đó chính là đoàn người Tử Viêm Môn. "Liễu Vân Phi!" "Không biết lần Tứ tông tranh tài này, Liễu Vân Phi sẽ biểu hiện thế nào?" "Hắn ta đã được coi như là người đứng đầu trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ rồi, thiết nghĩ tham vọng trong lòng chắn chắn là áp đảo toàn trường!" "Cũng khó, những người khác có thể cũng đều đã tiến bộ". Không lâu sau, đệ tử của Cuồng Đao Môn cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tứ tông tranh tài chỉ còn thiếu Huyền Dương Môn. Đúng lúc này, trên quảng trường xuất hiện một tràng nhốn nháo. Chủ trì của lần Tứ tông tranh tài này, thành chủ thành Bạch Thủy xuất hiện. Điều khiến Lâm Nhất bất ngờ đó là thành chủ của thành Bạch Thủy lại là một mỹ nữ dung mạo trong veo như một đóa hoa sen. "Thành chủ thành Bạch Thủy, Bạch Thu Thủy đến rồi" "Đẹp thật, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của nước Thiên Thủy chúng ta!" Sau khi từng đợt reo hò cảm thán vang lên, quảng trường nhanh chóng trở nên yên lặng, lưu luyến vì nhan sắc của Bạch Thu Thủy. Chỉ thấy cửa vào hội trường. Bạch Thu Thủy mặc xiêm y màu xanh, suối tóc như thác nước, nhẹ nhàng tung bay theo gió, ngũ quan tinh xảo, tựa như một viên ngọc được mài giũa hoàn mỹ, mái tóc đen lướt nhẹ qua càng tăng thêm cảm giác mộng ảo. Người ta rất khó tưởng tượng được, người phụ nữ này tuổi không lớn mà làm thế nào có thể trở thành thành chủ của thành Bạch Thủy. "Đám người bên cạnh nàng ta chính là đệ tử của Huyền Dương Môn". Đúng lúc này, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mở miệng nói. Mọi người vội vàng nhìn theo, bên cạnh Bạch Thu Thủy là một đám đệ tử nội môn mặc trang phục màu vàng, người đi đầu có thần sắc lạnh lùng, phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần. "Hắn ta chính là thiếu môn chủ của Huyền Dương Môn, Phong Vô Hằng, là một tay Huyền Dương Chưởng cực kỳ lợi hại, ba năm trước ta giao thủ với hắn ta cũng chưa phân được thắng bại". Như vậy, Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy đã đồng thời cùng xuất hiện. Thanh Vân Môn Bạch Vũ Phàm, Cuồng Đao Môn La Tinh, Tử Viêm Môn Liễu Vân Phi, Huyền Dương Môn Phong Vô Hằng. "Thu Thủy bái kiến bốn vị tông chủ". Đợi đến sau khi người của Huyền Dương Môn đã an tọa trên đài cao, Bạch Thu Thủy mỉm cười hành lễ chào hỏi.