“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 171
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Không sai, lần này Hồ sư huynh chắc chắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong trận đấu võ, vang danh khắp nước Thiên Thủy". "Ba năm trước, chuyện Tô Hàm Nguyệt làm được, Hồ sư huynh cũng có thể làm được như vậy". Bạch Thiên Minh đi lên phía trước, vỗ vai Hồ Tử Phong nói: "Tử Phong, Tứ tông tranh tài liên quan đến tồn vong của tông môn, lần này thật sự phải trông chờ vào ngươi rồi". Hồ Tử Phong trầm giọng đáp lại: "Mong tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!" "Đi thôi, chúng ta tới hội trường". Lập tức, cả đoàn người Thanh Vân Môn trùng trùng điệp điệp đi về phía quảng trường. Không khéo, đúng lúc sắp vào trong quảng trường thì vừa hay gặp đoàn Tử Viêm Môn. Tông chủ của Tử Viêm Môn, Liễu Dự nhìn thấy Bạch Thiên Minh thì hơi sửng sốt, quét mắt nhìn một lượt đám người phía sau ông ta. Rồi mỉm cười nói: "Bạch huynh, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt của quý tông đâu, lẽ nào tin đồn là thật?" Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Việc này không phiền đến Liễu tông chủ lo lắng". "Ha ha, ta không lo lắng, nào nào, mời các huynh đi trước". Liễu Dự đưa tay ra mời đi trước, không tranh giành xem ai vào hội trường trước. Đoàn người Thanh Vân Môn nối đuôi nhau đi vào. Trước khi vào, Lâm Nhất nhìn Liễu Vân Phi bên cạnh Liễu Dự một cái, trong lòng khẽ kinh ngạc. Hai tháng không gặp, thực lực của tên Liễu Vân Phi này lại càng ngày càng thâm sâu khó lường. "Vô vị... không ngờ Tô Hàm Nguyệt thật sự đã đi rồi". Sau khi nhìn đoàn người đi vào, Liễu Vân Phi thờ ơ nói. Nụ cười trên gương mặt Liễu Dự biến mất, đột nhiên âm trầm nói: "Ta mặc kệ con thấy vô vị hay không, linh khoáng mà ba năm trước Thanh Vân Môn đã cướp đi, con bắt buộc phải đòi lại toàn bộ cho ta. Lần này ta phải khiến Thanh Vân Môn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể có khả năng trở mình!" Bên trong quảng trường. Sự xuất hiện của đoàn người Thanh Vân Môn chớp mắt đã thu hút sự chú ý khắp nơi. "Kỳ lạ, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt đâu?"
"Không sai, lần này Hồ sư huynh chắc chắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong trận đấu võ, vang danh khắp nước Thiên Thủy".
"Ba năm trước, chuyện Tô Hàm Nguyệt làm được, Hồ sư huynh cũng có thể làm được như vậy".
Bạch Thiên Minh đi lên phía trước, vỗ vai Hồ Tử Phong nói: "Tử Phong, Tứ tông tranh tài liên quan đến tồn vong của tông môn, lần này thật sự phải trông chờ vào ngươi rồi".
Hồ Tử Phong trầm giọng đáp lại: "Mong tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"
"Đi thôi, chúng ta tới hội trường".
Lập tức, cả đoàn người Thanh Vân Môn trùng trùng điệp điệp đi về phía quảng trường.
Không khéo, đúng lúc sắp vào trong quảng trường thì vừa hay gặp đoàn Tử Viêm Môn.
Tông chủ của Tử Viêm Môn, Liễu Dự nhìn thấy Bạch Thiên Minh thì hơi sửng sốt, quét mắt nhìn một lượt đám người phía sau ông ta.
Rồi mỉm cười nói: "Bạch huynh, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt của quý tông đâu, lẽ nào tin đồn là thật?"
Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Việc này không phiền đến Liễu tông chủ lo lắng".
"Ha ha, ta không lo lắng, nào nào, mời các huynh đi trước".
Liễu Dự đưa tay ra mời đi trước, không tranh giành xem ai vào hội trường trước.
Đoàn người Thanh Vân Môn nối đuôi nhau đi vào.
Trước khi vào, Lâm Nhất nhìn Liễu Vân Phi bên cạnh Liễu Dự một cái, trong lòng khẽ kinh ngạc.
Hai tháng không gặp, thực lực của tên Liễu Vân Phi này lại càng ngày càng thâm sâu khó lường.
"Vô vị... không ngờ Tô Hàm Nguyệt thật sự đã đi rồi".
Sau khi nhìn đoàn người đi vào, Liễu Vân Phi thờ ơ nói.
Nụ cười trên gương mặt Liễu Dự biến mất, đột nhiên âm trầm nói: "Ta mặc kệ con thấy vô vị hay không, linh khoáng mà ba năm trước Thanh Vân Môn đã cướp đi, con bắt buộc phải đòi lại toàn bộ cho ta. Lần này ta phải khiến Thanh Vân Môn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể có khả năng trở mình!"
Bên trong quảng trường.
Sự xuất hiện của đoàn người Thanh Vân Môn chớp mắt đã thu hút sự chú ý khắp nơi.
"Kỳ lạ, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt đâu?"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Không sai, lần này Hồ sư huynh chắc chắn có thể đạt được thành tựu xuất sắc trong trận đấu võ, vang danh khắp nước Thiên Thủy". "Ba năm trước, chuyện Tô Hàm Nguyệt làm được, Hồ sư huynh cũng có thể làm được như vậy". Bạch Thiên Minh đi lên phía trước, vỗ vai Hồ Tử Phong nói: "Tử Phong, Tứ tông tranh tài liên quan đến tồn vong của tông môn, lần này thật sự phải trông chờ vào ngươi rồi". Hồ Tử Phong trầm giọng đáp lại: "Mong tông chủ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực!" "Đi thôi, chúng ta tới hội trường". Lập tức, cả đoàn người Thanh Vân Môn trùng trùng điệp điệp đi về phía quảng trường. Không khéo, đúng lúc sắp vào trong quảng trường thì vừa hay gặp đoàn Tử Viêm Môn. Tông chủ của Tử Viêm Môn, Liễu Dự nhìn thấy Bạch Thiên Minh thì hơi sửng sốt, quét mắt nhìn một lượt đám người phía sau ông ta. Rồi mỉm cười nói: "Bạch huynh, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt của quý tông đâu, lẽ nào tin đồn là thật?" Bạch Thiên Minh trầm giọng nói: "Việc này không phiền đến Liễu tông chủ lo lắng". "Ha ha, ta không lo lắng, nào nào, mời các huynh đi trước". Liễu Dự đưa tay ra mời đi trước, không tranh giành xem ai vào hội trường trước. Đoàn người Thanh Vân Môn nối đuôi nhau đi vào. Trước khi vào, Lâm Nhất nhìn Liễu Vân Phi bên cạnh Liễu Dự một cái, trong lòng khẽ kinh ngạc. Hai tháng không gặp, thực lực của tên Liễu Vân Phi này lại càng ngày càng thâm sâu khó lường. "Vô vị... không ngờ Tô Hàm Nguyệt thật sự đã đi rồi". Sau khi nhìn đoàn người đi vào, Liễu Vân Phi thờ ơ nói. Nụ cười trên gương mặt Liễu Dự biến mất, đột nhiên âm trầm nói: "Ta mặc kệ con thấy vô vị hay không, linh khoáng mà ba năm trước Thanh Vân Môn đã cướp đi, con bắt buộc phải đòi lại toàn bộ cho ta. Lần này ta phải khiến Thanh Vân Môn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể có khả năng trở mình!" Bên trong quảng trường. Sự xuất hiện của đoàn người Thanh Vân Môn chớp mắt đã thu hút sự chú ý khắp nơi. "Kỳ lạ, sao không thấy Tô Hàm Nguyệt đâu?"