“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 181

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ cần giữ được linh khoáng thì bọn họ có thể chấp nhận được việc mất đi mười lăm tòa thành trước đó.  Thế nhưng… có thể giữ được ư?  “Không có Tô Hàm Nguyệt, Thanh Vân Môn lập tức bị đánh về nguyên hình…”  “Thua quá thảm rồi, theo ta thấy thực lực của đệ tử bọn họ không phải yếu, nhưng lại hết lần này đến lần khác sập bẫy, đã thế còn không dám phái ra tuyển thủ chính”.  “Bị người ta nhìn thấu át chủ bài rồi, hết cách, tất cả mọi người đều đánh bạc, chỉ có bọn họ không dám”.  “Năm đó, Tô Hàm Nguyệt giúp Thanh Vân Môn thắng được giang sơn, hôm nay coi bộ tất cả đều phải trả lại”.  Dưới đài, võ giả nước Thiên Thủy bàn tán sôi nổi, khi nhắc đến Thanh Vân Môn, bọn họ đều lắc đầu.  Bạch Thu Thủy đứng dậy tuyên bố: “Chấm dứt tranh đoạt thành trì, hiện tại ta tuyên bố bắt đầu vòng thứ năm Tứ tông tranh tài, vòng này chỉ có một phần thưởng duy nhất, đó chính là linh khoáng của Thanh Vân Môn”.  Boang!  Vừa dứt lời, một tấm lệnh bài bay ra khỏi tay nàng ta, rơi xuống trên đỉnh cột đá.  Ánh sáng chói lọi chiếu khắp bốn phương.  Lệnh bài đại diện cho linh khoáng vô cùng rực rỡ, sáng chói mắt người,   Nó vừa xuất hiện, môn chủ của ba tông môn còn lại đều lộ vẻ tham lam.  Linh khoáng quá mức quan trọng đối với tông môn, tất cả môn chủ đều hiểu rất rõ ý nghĩa của nó.  Bạch Thu Thủy trầm giọng nói: “Quy tắc của vòng cuối cùng khác biệt so với bốn vòng trước. Tông môn chỉ được phái ra tối đa ba tuyển thủ xuất chiến, ai có thể chiến bại tất cả tuyển thủ còn thừa lại của các tông môn khác thì người đó sẽ nhận được tấm lệnh bài khống chế linh khoáng duy nhất của nước Thiên Thủy này”.  Quy tắc như thế quả thật rất bất công với Thanh Vân Môn.  Tuyển thủ Thanh Vân Môn phải gánh chịu áp lực từ xa luân chiến, nếu không thể chịu đựng được khiêu chiến của tam đại tông môn còn lại thì phải nhường lại linh khoáng.  Thế nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công bằng.  Ai cướp được linh khoáng thì ba năm sau cũng phải chịu xa luân chiến của tam tông.  Năm đó Tô Hàm Nguyệt đã chiến đấu xoay vòng như vậy, một người một kiếm áp chế toàn trường mới có thể đoạt được linh quáng cho Thanh Vân Môn.  Muốn đội vương miện thì phải thừa nhận được gánh nặng của nó.  Đối với tất cả tông môn thì linh khoáng còn có sức nặng hơn vương miện, chưa kể còn tàn khốc và đẫm máu hơn.  Một vòng cuối cùng tất cả các môn phái đều sẽ chiến đến cùng, liều mạng ném ra tất cả các quân cờ trong tay mình.  “Trương Nhạc –

Chỉ cần giữ được linh khoáng thì bọn họ có thể chấp nhận được việc mất đi mười lăm tòa thành trước đó.  

Thế nhưng… có thể giữ được ư?  

“Không có Tô Hàm Nguyệt, Thanh Vân Môn lập tức bị đánh về nguyên hình…”  

“Thua quá thảm rồi, theo ta thấy thực lực của đệ tử bọn họ không phải yếu, nhưng lại hết lần này đến lần khác sập bẫy, đã thế còn không dám phái ra tuyển thủ chính”.  

“Bị người ta nhìn thấu át chủ bài rồi, hết cách, tất cả mọi người đều đánh bạc, chỉ có bọn họ không dám”.  

“Năm đó, Tô Hàm Nguyệt giúp Thanh Vân Môn thắng được giang sơn, hôm nay coi bộ tất cả đều phải trả lại”.  

Dưới đài, võ giả nước Thiên Thủy bàn tán sôi nổi, khi nhắc đến Thanh Vân Môn, bọn họ đều lắc đầu.  

Bạch Thu Thủy đứng dậy tuyên bố: “Chấm dứt tranh đoạt thành trì, hiện tại ta tuyên bố bắt đầu vòng thứ năm Tứ tông tranh tài, vòng này chỉ có một phần thưởng duy nhất, đó chính là linh khoáng của Thanh Vân Môn”.  

Boang!  

Vừa dứt lời, một tấm lệnh bài bay ra khỏi tay nàng ta, rơi xuống trên đỉnh cột đá.  

Ánh sáng chói lọi chiếu khắp bốn phương.  

Lệnh bài đại diện cho linh khoáng vô cùng rực rỡ, sáng chói mắt người,   

Nó vừa xuất hiện, môn chủ của ba tông môn còn lại đều lộ vẻ tham lam.  

Linh khoáng quá mức quan trọng đối với tông môn, tất cả môn chủ đều hiểu rất rõ ý nghĩa của nó.  

Bạch Thu Thủy trầm giọng nói: “Quy tắc của vòng cuối cùng khác biệt so với bốn vòng trước. Tông môn chỉ được phái ra tối đa ba tuyển thủ xuất chiến, ai có thể chiến bại tất cả tuyển thủ còn thừa lại của các tông môn khác thì người đó sẽ nhận được tấm lệnh bài khống chế linh khoáng duy nhất của nước Thiên Thủy này”.  

Quy tắc như thế quả thật rất bất công với Thanh Vân Môn.  

Tuyển thủ Thanh Vân Môn phải gánh chịu áp lực từ xa luân chiến, nếu không thể chịu đựng được khiêu chiến của tam đại tông môn còn lại thì phải nhường lại linh khoáng.  

Thế nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công bằng.  

Ai cướp được linh khoáng thì ba năm sau cũng phải chịu xa luân chiến của tam tông.  

Năm đó Tô Hàm Nguyệt đã chiến đấu xoay vòng như vậy, một người một kiếm áp chế toàn trường mới có thể đoạt được linh quáng cho Thanh Vân Môn.  

Muốn đội vương miện thì phải thừa nhận được gánh nặng của nó.  

Đối với tất cả tông môn thì linh khoáng còn có sức nặng hơn vương miện, chưa kể còn tàn khốc và đẫm máu hơn.  

Một vòng cuối cùng tất cả các môn phái đều sẽ chiến đến cùng, liều mạng ném ra tất cả các quân cờ trong tay mình.  

“Trương Nhạc –

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Chỉ cần giữ được linh khoáng thì bọn họ có thể chấp nhận được việc mất đi mười lăm tòa thành trước đó.  Thế nhưng… có thể giữ được ư?  “Không có Tô Hàm Nguyệt, Thanh Vân Môn lập tức bị đánh về nguyên hình…”  “Thua quá thảm rồi, theo ta thấy thực lực của đệ tử bọn họ không phải yếu, nhưng lại hết lần này đến lần khác sập bẫy, đã thế còn không dám phái ra tuyển thủ chính”.  “Bị người ta nhìn thấu át chủ bài rồi, hết cách, tất cả mọi người đều đánh bạc, chỉ có bọn họ không dám”.  “Năm đó, Tô Hàm Nguyệt giúp Thanh Vân Môn thắng được giang sơn, hôm nay coi bộ tất cả đều phải trả lại”.  Dưới đài, võ giả nước Thiên Thủy bàn tán sôi nổi, khi nhắc đến Thanh Vân Môn, bọn họ đều lắc đầu.  Bạch Thu Thủy đứng dậy tuyên bố: “Chấm dứt tranh đoạt thành trì, hiện tại ta tuyên bố bắt đầu vòng thứ năm Tứ tông tranh tài, vòng này chỉ có một phần thưởng duy nhất, đó chính là linh khoáng của Thanh Vân Môn”.  Boang!  Vừa dứt lời, một tấm lệnh bài bay ra khỏi tay nàng ta, rơi xuống trên đỉnh cột đá.  Ánh sáng chói lọi chiếu khắp bốn phương.  Lệnh bài đại diện cho linh khoáng vô cùng rực rỡ, sáng chói mắt người,   Nó vừa xuất hiện, môn chủ của ba tông môn còn lại đều lộ vẻ tham lam.  Linh khoáng quá mức quan trọng đối với tông môn, tất cả môn chủ đều hiểu rất rõ ý nghĩa của nó.  Bạch Thu Thủy trầm giọng nói: “Quy tắc của vòng cuối cùng khác biệt so với bốn vòng trước. Tông môn chỉ được phái ra tối đa ba tuyển thủ xuất chiến, ai có thể chiến bại tất cả tuyển thủ còn thừa lại của các tông môn khác thì người đó sẽ nhận được tấm lệnh bài khống chế linh khoáng duy nhất của nước Thiên Thủy này”.  Quy tắc như thế quả thật rất bất công với Thanh Vân Môn.  Tuyển thủ Thanh Vân Môn phải gánh chịu áp lực từ xa luân chiến, nếu không thể chịu đựng được khiêu chiến của tam đại tông môn còn lại thì phải nhường lại linh khoáng.  Thế nhưng trên đời này chưa từng có cái gọi là công bằng.  Ai cướp được linh khoáng thì ba năm sau cũng phải chịu xa luân chiến của tam tông.  Năm đó Tô Hàm Nguyệt đã chiến đấu xoay vòng như vậy, một người một kiếm áp chế toàn trường mới có thể đoạt được linh quáng cho Thanh Vân Môn.  Muốn đội vương miện thì phải thừa nhận được gánh nặng của nó.  Đối với tất cả tông môn thì linh khoáng còn có sức nặng hơn vương miện, chưa kể còn tàn khốc và đẫm máu hơn.  Một vòng cuối cùng tất cả các môn phái đều sẽ chiến đến cùng, liều mạng ném ra tất cả các quân cờ trong tay mình.  “Trương Nhạc –

Chương 181