“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 182
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thanh Vân Môn Trương Nhạc, một trong ba tuyển chủ chính. Thực lực của hắn ta là không thể nghi ngờ, xếp thứ ba hàng năm trong cả Thanh Vân Môn. Cho dù có nhân tài mới nổi Hồ Tử Phong, những cũng khó làm lu mờ được sự sắc bén của hắn ta, kỳ thực là một tay Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Cũng coi như có chút tiếng tăm ở cả nước Thiên Thủy. Nhưng bây giờ, Thanh Vân Môn hiện đang phải đối mặt với xa luân chiến của Tam đại tông môn còn lại. Do hắn ta ra đánh trận đầu, nhiệm vụ giao cho hắn ta là ít nhất phải đứng vững trước sự khiêu chiến của hai người, cố gắng giảm bớt áp lực về sau cho thiếu môn chủ và Hồ Tử Phong. Bằng không, Thanh Vân Môn bất luận thế nào cũng không thể kháng cự thêm được nữa. Thanh Vân Môn hiện nay giống như một con thuyền nhỏ trước phong ba sóng lớn, tùy ý lúc nào cũng có thể bị lật úp. Thanh Vân Môn trước đó đã bị thua mất mười lăm tòa thành trì, đã không thể tiếp tục thua thêm được nữa. Nếu không giữ được mỏ linh quặng này thì cả tông môn coi như xong đời! Sưu! Đúng lúc mọi người đều cho rằng Tam đại tông môn có thể sẽ do dự rất lâu mới có người ra trận. Thì một thân ảnh phóng khoáng như cuồng phong xẹt qua đám người, sau đó lại lăng không ba điểm hạ xuống. Thân như làn khói, nhẹ nhàng như mây mà tới. Lâm Nhất chỉ nhìn thân pháp này là biết Liễu Vân Phi của Tử Viêm Môn ra trận rồi. Hai tháng trước hắn đã được chứng kiến thân pháp này của đối phương, Yên Vân Quyết! Lăng không hư điểm ba bước, như vậy chính là đã lô hỏa thuần thanh. "Hư điểm ba bước, trước đây nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sơ hở cũng không ít", Lâm Nhất quan sát một hồi, trong lòng thầm nghĩ. Theo hắn thì Yên Vân Quyết vẫn còn một vài sơ hở, nhưng trong mắt võ giả quan sát thì lại như thiên nhân. "Yên Vân Quyết, cuối cùng cũng được nhìn thấy Yên Vân Quyết rồi!" "Liễu Vân Phi lại là người đầu tiên ra trận, hắn ta như vậy là muốn làm gì?" "Lẽ nào, muốn học Tô Hàm Nguyệt năm đó, một mình khiêu chiến cả Thanh Vân Môn?" "Có chút thú vị!" Tên tuổi của Liễu Vân Phi sớm đã như sấm bên tai.
Thanh Vân Môn Trương Nhạc, một trong ba tuyển chủ chính.
Thực lực của hắn ta là không thể nghi ngờ, xếp thứ ba hàng năm trong cả Thanh Vân Môn.
Cho dù có nhân tài mới nổi Hồ Tử Phong, những cũng khó làm lu mờ được sự sắc bén của hắn ta, kỳ thực là một tay Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa.
Cũng coi như có chút tiếng tăm ở cả nước Thiên Thủy.
Nhưng bây giờ, Thanh Vân Môn hiện đang phải đối mặt với xa luân chiến của Tam đại tông môn còn lại.
Do hắn ta ra đánh trận đầu, nhiệm vụ giao cho hắn ta là ít nhất phải đứng vững trước sự khiêu chiến của hai người, cố gắng giảm bớt áp lực về sau cho thiếu môn chủ và Hồ Tử Phong.
Bằng không, Thanh Vân Môn bất luận thế nào cũng không thể kháng cự thêm được nữa.
Thanh Vân Môn hiện nay giống như một con thuyền nhỏ trước phong ba sóng lớn, tùy ý lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Thanh Vân Môn trước đó đã bị thua mất mười lăm tòa thành trì, đã không thể tiếp tục thua thêm được nữa.
Nếu không giữ được mỏ linh quặng này thì cả tông môn coi như xong đời!
Sưu!
Đúng lúc mọi người đều cho rằng Tam đại tông môn có thể sẽ do dự rất lâu mới có người ra trận.
Thì một thân ảnh phóng khoáng như cuồng phong xẹt qua đám người, sau đó lại lăng không ba điểm hạ xuống.
Thân như làn khói, nhẹ nhàng như mây mà tới.
Lâm Nhất chỉ nhìn thân pháp này là biết Liễu Vân Phi của Tử Viêm Môn ra trận rồi.
Hai tháng trước hắn đã được chứng kiến thân pháp này của đối phương, Yên Vân Quyết!
Lăng không hư điểm ba bước, như vậy chính là đã lô hỏa thuần thanh.
"Hư điểm ba bước, trước đây nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sơ hở cũng không ít", Lâm Nhất quan sát một hồi, trong lòng thầm nghĩ.
Theo hắn thì Yên Vân Quyết vẫn còn một vài sơ hở, nhưng trong mắt võ giả quan sát thì lại như thiên nhân.
"Yên Vân Quyết, cuối cùng cũng được nhìn thấy Yên Vân Quyết rồi!"
"Liễu Vân Phi lại là người đầu tiên ra trận, hắn ta như vậy là muốn làm gì?"
"Lẽ nào, muốn học Tô Hàm Nguyệt năm đó, một mình khiêu chiến cả Thanh Vân Môn?"
"Có chút thú vị!"
Tên tuổi của Liễu Vân Phi sớm đã như sấm bên tai.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thanh Vân Môn Trương Nhạc, một trong ba tuyển chủ chính. Thực lực của hắn ta là không thể nghi ngờ, xếp thứ ba hàng năm trong cả Thanh Vân Môn. Cho dù có nhân tài mới nổi Hồ Tử Phong, những cũng khó làm lu mờ được sự sắc bén của hắn ta, kỳ thực là một tay Lôi Cuồng kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Cũng coi như có chút tiếng tăm ở cả nước Thiên Thủy. Nhưng bây giờ, Thanh Vân Môn hiện đang phải đối mặt với xa luân chiến của Tam đại tông môn còn lại. Do hắn ta ra đánh trận đầu, nhiệm vụ giao cho hắn ta là ít nhất phải đứng vững trước sự khiêu chiến của hai người, cố gắng giảm bớt áp lực về sau cho thiếu môn chủ và Hồ Tử Phong. Bằng không, Thanh Vân Môn bất luận thế nào cũng không thể kháng cự thêm được nữa. Thanh Vân Môn hiện nay giống như một con thuyền nhỏ trước phong ba sóng lớn, tùy ý lúc nào cũng có thể bị lật úp. Thanh Vân Môn trước đó đã bị thua mất mười lăm tòa thành trì, đã không thể tiếp tục thua thêm được nữa. Nếu không giữ được mỏ linh quặng này thì cả tông môn coi như xong đời! Sưu! Đúng lúc mọi người đều cho rằng Tam đại tông môn có thể sẽ do dự rất lâu mới có người ra trận. Thì một thân ảnh phóng khoáng như cuồng phong xẹt qua đám người, sau đó lại lăng không ba điểm hạ xuống. Thân như làn khói, nhẹ nhàng như mây mà tới. Lâm Nhất chỉ nhìn thân pháp này là biết Liễu Vân Phi của Tử Viêm Môn ra trận rồi. Hai tháng trước hắn đã được chứng kiến thân pháp này của đối phương, Yên Vân Quyết! Lăng không hư điểm ba bước, như vậy chính là đã lô hỏa thuần thanh. "Hư điểm ba bước, trước đây nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sơ hở cũng không ít", Lâm Nhất quan sát một hồi, trong lòng thầm nghĩ. Theo hắn thì Yên Vân Quyết vẫn còn một vài sơ hở, nhưng trong mắt võ giả quan sát thì lại như thiên nhân. "Yên Vân Quyết, cuối cùng cũng được nhìn thấy Yên Vân Quyết rồi!" "Liễu Vân Phi lại là người đầu tiên ra trận, hắn ta như vậy là muốn làm gì?" "Lẽ nào, muốn học Tô Hàm Nguyệt năm đó, một mình khiêu chiến cả Thanh Vân Môn?" "Có chút thú vị!" Tên tuổi của Liễu Vân Phi sớm đã như sấm bên tai.