“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 474
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất quét tầm mắt qua, cơ thể chứa đựng kiếm ý của hai mươi người này cực kỳ cô đọng. So với thế giới bên ngoài thì càng sắc bén hơn, giống như thể một bức tượng điêu khắc cổ xưa, mang đến cảm giác vô cùng chân thực. “Hoàng Phủ Tịnh Hiên, lá gan nhà ngươi to đấy!” “Thả ngươi đi lại không đi, còn dám quay lại”. “Thôi vậy, hôm nay giải quyết luôn cả ngươi đi”. Hơn mươi người nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên, vẻ mặt bất thiện, lời vừa dứt liền đồng loạt phất tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm. Sát chiêu mạnh mẽ mà không hề do dự được hai mươi người thi triển dứt khoát. Trong Vạn Kiếm Đồ không dùng tu vi để phân cao thấp mà chỉ xét đến kiếm ý. Kiếm ý càng lớn mạnh thì sức mạnh có thể phát huy được càng nhiều, ngoài chuyện này ra thì không có gì khác với thế giới bên ngoài. Hơn mười người này đều đã được Vương Diễm lựa chọn cẩn thận, bọn họ đều là những cao thủ có kiếm ý hoàn chỉnh. Lúc này vừa ra tay đã thể hiện được thực lực vô cùng mạnh mẽ. Sát chiêu cuồng bạo, kiếm ý dày đặc, khí thế ào ạt cuốn tới. Ở trong Vạn Kiếm Đồ này, sát chiêu kiếm ý thuần tuý mang sức mạnh k hủng bố hơn rất nhiều so với hiện thực. Rầm! Một cú đánh chính diện, Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị va chạm ói máu bay thẳng ra ngoài, thực lực của hắn kém quá xa so với mười hai người này. Đối phương lại còn liên thủ với nhau, hắn hoàn toàn bó tay chịu trói. “Mặc kệ ta, mau đi đi”. Nhìn thấy Lâm Nhất đánh với mười hai người vẫn có khả năng trả đòn, đáy mắt Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ thoáng qua vẻ bất ngờ liền hét lớn. “Đáng ghét!” Sắc mặt Lâm Nhất âm u, trong tiếng gió thét gào, liên tiếp đánh ra mấy quyền. Rồng ngâm hổ gầm, quyền kiếm hợp nhất, bóng quyền đánh nát vụn bóng kiếm đang tấn công về phía hắn. “Giết”. Mười hai nhân tài hàng đầu của Liên Minh Quân Tử đều cảm thấy có chút bất ngờ, Lâm Nhất mới vào Kiếm Các mà lại có thực lực như vậy. Lạnh lùng quát một tiếng, bọn chúng đồng thời xông lên bao vây lấy Lâm Nhất. Lâm Nhất liếc mắt nhìn sang Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị đánh ngã trên mặt đất, nghiến chặt răng, xoay người bỏ chạy. Hơn mười người trước mắt đều là cao thủ, hắn không thể bị cầm chân, nếu cứ lãng phí sức lực như vậy thì chắc chắn sẽ thất bại. “Đuổi theo!” Một hàng mười hai người của Liên Minh Quân Tử lạnh lùng đuổi theo sau. Không ngờ được trong tình huống sắp đặt kín kẽ như vậy mà Lâm Nhất vẫn có khả năng trốn thoát được ngay trước mũi bọn họ. Đều tại Hoàng Phủ Tịnh hiên, nếu như không có gã này thì Lâm Nhất làm sao mà biết trước được tin tức. Nhưng trước mắt không để ý được nhiều nữa, chỉ đành phải đuổi theo Lâm Nhất đã rồi nói sau, nếu thực sự để hắn chạy thoát thì phen này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất quét tầm mắt qua, cơ thể chứa đựng kiếm ý của hai mươi người này cực kỳ cô đọng. So với thế giới bên ngoài thì càng sắc bén hơn, giống như thể một bức tượng điêu khắc cổ xưa, mang đến cảm giác vô cùng chân thực. “Hoàng Phủ Tịnh Hiên, lá gan nhà ngươi to đấy!” “Thả ngươi đi lại không đi, còn dám quay lại”. “Thôi vậy, hôm nay giải quyết luôn cả ngươi đi”. Hơn mươi người nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên, vẻ mặt bất thiện, lời vừa dứt liền đồng loạt phất tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm. Sát chiêu mạnh mẽ mà không hề do dự được hai mươi người thi triển dứt khoát. Trong Vạn Kiếm Đồ không dùng tu vi để phân cao thấp mà chỉ xét đến kiếm ý. Kiếm ý càng lớn mạnh thì sức mạnh có thể phát huy được càng nhiều, ngoài chuyện này ra thì không có gì khác với thế giới bên ngoài. Hơn mười người này đều đã được Vương Diễm lựa chọn cẩn thận, bọn họ đều là những cao thủ có kiếm ý hoàn chỉnh. Lúc này vừa ra tay đã thể hiện được thực lực vô cùng mạnh mẽ. Sát chiêu cuồng bạo, kiếm ý dày đặc, khí thế ào ạt cuốn tới. Ở trong Vạn Kiếm Đồ này, sát chiêu kiếm ý thuần tuý mang sức mạnh k hủng bố hơn rất nhiều so với hiện thực. Rầm! Một cú đánh chính diện, Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị va chạm ói máu bay thẳng ra ngoài, thực lực của hắn kém quá xa so với mười hai người này. Đối phương lại còn liên thủ với nhau, hắn hoàn toàn bó tay chịu trói. “Mặc kệ ta, mau đi đi”. Nhìn thấy Lâm Nhất đánh với mười hai người vẫn có khả năng trả đòn, đáy mắt Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ thoáng qua vẻ bất ngờ liền hét lớn. “Đáng ghét!” Sắc mặt Lâm Nhất âm u, trong tiếng gió thét gào, liên tiếp đánh ra mấy quyền. Rồng ngâm hổ gầm, quyền kiếm hợp nhất, bóng quyền đánh nát vụn bóng kiếm đang tấn công về phía hắn. “Giết”. Mười hai nhân tài hàng đầu của Liên Minh Quân Tử đều cảm thấy có chút bất ngờ, Lâm Nhất mới vào Kiếm Các mà lại có thực lực như vậy. Lạnh lùng quát một tiếng, bọn chúng đồng thời xông lên bao vây lấy Lâm Nhất. Lâm Nhất liếc mắt nhìn sang Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị đánh ngã trên mặt đất, nghiến chặt răng, xoay người bỏ chạy. Hơn mười người trước mắt đều là cao thủ, hắn không thể bị cầm chân, nếu cứ lãng phí sức lực như vậy thì chắc chắn sẽ thất bại. “Đuổi theo!” Một hàng mười hai người của Liên Minh Quân Tử lạnh lùng đuổi theo sau. Không ngờ được trong tình huống sắp đặt kín kẽ như vậy mà Lâm Nhất vẫn có khả năng trốn thoát được ngay trước mũi bọn họ. Đều tại Hoàng Phủ Tịnh hiên, nếu như không có gã này thì Lâm Nhất làm sao mà biết trước được tin tức. Nhưng trước mắt không để ý được nhiều nữa, chỉ đành phải đuổi theo Lâm Nhất đã rồi nói sau, nếu thực sự để hắn chạy thoát thì phen này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất quét tầm mắt qua, cơ thể chứa đựng kiếm ý của hai mươi người này cực kỳ cô đọng. So với thế giới bên ngoài thì càng sắc bén hơn, giống như thể một bức tượng điêu khắc cổ xưa, mang đến cảm giác vô cùng chân thực. “Hoàng Phủ Tịnh Hiên, lá gan nhà ngươi to đấy!” “Thả ngươi đi lại không đi, còn dám quay lại”. “Thôi vậy, hôm nay giải quyết luôn cả ngươi đi”. Hơn mươi người nhìn về phía Hoàng Phủ Tịnh Hiên, vẻ mặt bất thiện, lời vừa dứt liền đồng loạt phất tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh kiếm. Sát chiêu mạnh mẽ mà không hề do dự được hai mươi người thi triển dứt khoát. Trong Vạn Kiếm Đồ không dùng tu vi để phân cao thấp mà chỉ xét đến kiếm ý. Kiếm ý càng lớn mạnh thì sức mạnh có thể phát huy được càng nhiều, ngoài chuyện này ra thì không có gì khác với thế giới bên ngoài. Hơn mười người này đều đã được Vương Diễm lựa chọn cẩn thận, bọn họ đều là những cao thủ có kiếm ý hoàn chỉnh. Lúc này vừa ra tay đã thể hiện được thực lực vô cùng mạnh mẽ. Sát chiêu cuồng bạo, kiếm ý dày đặc, khí thế ào ạt cuốn tới. Ở trong Vạn Kiếm Đồ này, sát chiêu kiếm ý thuần tuý mang sức mạnh k hủng bố hơn rất nhiều so với hiện thực. Rầm! Một cú đánh chính diện, Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị va chạm ói máu bay thẳng ra ngoài, thực lực của hắn kém quá xa so với mười hai người này. Đối phương lại còn liên thủ với nhau, hắn hoàn toàn bó tay chịu trói. “Mặc kệ ta, mau đi đi”. Nhìn thấy Lâm Nhất đánh với mười hai người vẫn có khả năng trả đòn, đáy mắt Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ thoáng qua vẻ bất ngờ liền hét lớn. “Đáng ghét!” Sắc mặt Lâm Nhất âm u, trong tiếng gió thét gào, liên tiếp đánh ra mấy quyền. Rồng ngâm hổ gầm, quyền kiếm hợp nhất, bóng quyền đánh nát vụn bóng kiếm đang tấn công về phía hắn. “Giết”. Mười hai nhân tài hàng đầu của Liên Minh Quân Tử đều cảm thấy có chút bất ngờ, Lâm Nhất mới vào Kiếm Các mà lại có thực lực như vậy. Lạnh lùng quát một tiếng, bọn chúng đồng thời xông lên bao vây lấy Lâm Nhất. Lâm Nhất liếc mắt nhìn sang Hoàng Phủ Tịnh Hiên bị đánh ngã trên mặt đất, nghiến chặt răng, xoay người bỏ chạy. Hơn mười người trước mắt đều là cao thủ, hắn không thể bị cầm chân, nếu cứ lãng phí sức lực như vậy thì chắc chắn sẽ thất bại. “Đuổi theo!” Một hàng mười hai người của Liên Minh Quân Tử lạnh lùng đuổi theo sau. Không ngờ được trong tình huống sắp đặt kín kẽ như vậy mà Lâm Nhất vẫn có khả năng trốn thoát được ngay trước mũi bọn họ. Đều tại Hoàng Phủ Tịnh hiên, nếu như không có gã này thì Lâm Nhất làm sao mà biết trước được tin tức. Nhưng trước mắt không để ý được nhiều nữa, chỉ đành phải đuổi theo Lâm Nhất đã rồi nói sau, nếu thực sự để hắn chạy thoát thì phen này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.