“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 479

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Kiếm ý dày đặc biến thành một dãy núi kiên cố rồi hạ xuống.  Răng rắc!  Âm thanh giòn giã vang lên, thân thể kiếm ý của mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử lập tức sụp đổ.  Phụt...  Trong hiện thực, mười hai người bao vây Lâm Nhất đồng loạt hộc máu, mặt mũi tái nhợt, che ngực đau đớn kêu rên.  “Đi”.  Nhìn Diệp Lưu Vân đang nổi cơn cuồng nộ ở phía sau, Lâm Nhất kéo Hoàng Phủ Tịnh Hiên chạy về phía khe hở không gian gần nhất.  Chẳng mấy chốc hai người đã vào trong.  Soạt!  Trên đài Vạn Kiếm, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt lập loè ánh sáng và tràn đầy sắc bén.  Vừa mở mắt ra thì thấy mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử bị hắn phá huỷ kiếm ý đang nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn, sắc mặt trắng bệch.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Mấy người cực kỳ giận dữ, chịu đựng cơn đau vì bị phá huỷ kiếm ý, điên cuồng xông về phía Lâm Nhất.  “Cút!”  Lâm Nhất lạnh lùng đứng lên đá bay từng người một, chỉ nghe thấy tiếng gãy xương sườn vang lên, mấy người xông về phía hắn đều bị đá văng ra ngoài như bao cát.  Sau khi nặng nề rơi xuống làm dấy lên những gợn sóng trên đài Vạn Kiếm bóng loáng như mặt gương.  Hắn nhìn lướt qua, những người còn lại sợ run lẩy bẩy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.  “Một lũ vô dụng”.  Lâm Nhất khịt mũi, đám người này không biết lượng sức chút nào, kiếm ý đã bị huỷ, bị thương nặng mà vẫn dám tập kích hắn.  “Chết đi!”  Diệp Lưu Vân đuổi theo từ trong Vạn Kiếm Đồ đột nhiên mở mắt ra.  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Lưu Vân, hắn ta thậm chí không thèm rút kiếm, giơ tay chỉ vào thanh kiếm, chỉ huy nó đâm thẳng về phía Lâm Nhất.  Soạt!  Kiếm còn chưa đến, kiếm thế cuồn cuộn sắc bén đã khiến Lâm Nhất cảm thấy đau nhức.  Hắn không dám chủ quan, ba mươi sáu cánh Tử Diên Hoa trong cơ thể hắn đều nở rộ, Bất Diệt Kim Cương Ấn được thi triển.  Hai tay kết ấn tạo thành năng lượng đáng sợ như núi lửa, toả ra ánh sáng vàng loá mắt.  “Đi!”  Hai tay Lâm Nhất đẩy về phía trước, Kim Cương Ấn bùng nổ, một sức mạnh bá đạo và cuồng bạo tuôn ra.  Rắc rắc! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Kiếm ý dày đặc biến thành một dãy núi kiên cố rồi hạ xuống.  Răng rắc!  Âm thanh giòn giã vang lên, thân thể kiếm ý của mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử lập tức sụp đổ.  Phụt...  Trong hiện thực, mười hai người bao vây Lâm Nhất đồng loạt hộc máu, mặt mũi tái nhợt, che ngực đau đớn kêu rên.  “Đi”.  Nhìn Diệp Lưu Vân đang nổi cơn cuồng nộ ở phía sau, Lâm Nhất kéo Hoàng Phủ Tịnh Hiên chạy về phía khe hở không gian gần nhất.  Chẳng mấy chốc hai người đã vào trong.  Soạt!  Trên đài Vạn Kiếm, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt lập loè ánh sáng và tràn đầy sắc bén.  Vừa mở mắt ra thì thấy mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử bị hắn phá huỷ kiếm ý đang nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn, sắc mặt trắng bệch.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Mấy người cực kỳ giận dữ, chịu đựng cơn đau vì bị phá huỷ kiếm ý, điên cuồng xông về phía Lâm Nhất.  “Cút!”  Lâm Nhất lạnh lùng đứng lên đá bay từng người một, chỉ nghe thấy tiếng gãy xương sườn vang lên, mấy người xông về phía hắn đều bị đá văng ra ngoài như bao cát.  Sau khi nặng nề rơi xuống làm dấy lên những gợn sóng trên đài Vạn Kiếm bóng loáng như mặt gương.  Hắn nhìn lướt qua, những người còn lại sợ run lẩy bẩy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.  “Một lũ vô dụng”.  Lâm Nhất khịt mũi, đám người này không biết lượng sức chút nào, kiếm ý đã bị huỷ, bị thương nặng mà vẫn dám tập kích hắn.  “Chết đi!”  Diệp Lưu Vân đuổi theo từ trong Vạn Kiếm Đồ đột nhiên mở mắt ra.  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Lưu Vân, hắn ta thậm chí không thèm rút kiếm, giơ tay chỉ vào thanh kiếm, chỉ huy nó đâm thẳng về phía Lâm Nhất.  Soạt!  Kiếm còn chưa đến, kiếm thế cuồn cuộn sắc bén đã khiến Lâm Nhất cảm thấy đau nhức.  Hắn không dám chủ quan, ba mươi sáu cánh Tử Diên Hoa trong cơ thể hắn đều nở rộ, Bất Diệt Kim Cương Ấn được thi triển.  Hai tay kết ấn tạo thành năng lượng đáng sợ như núi lửa, toả ra ánh sáng vàng loá mắt.  “Đi!”  Hai tay Lâm Nhất đẩy về phía trước, Kim Cương Ấn bùng nổ, một sức mạnh bá đạo và cuồng bạo tuôn ra.  Rắc rắc! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Kiếm ý dày đặc biến thành một dãy núi kiên cố rồi hạ xuống.  Răng rắc!  Âm thanh giòn giã vang lên, thân thể kiếm ý của mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử lập tức sụp đổ.  Phụt...  Trong hiện thực, mười hai người bao vây Lâm Nhất đồng loạt hộc máu, mặt mũi tái nhợt, che ngực đau đớn kêu rên.  “Đi”.  Nhìn Diệp Lưu Vân đang nổi cơn cuồng nộ ở phía sau, Lâm Nhất kéo Hoàng Phủ Tịnh Hiên chạy về phía khe hở không gian gần nhất.  Chẳng mấy chốc hai người đã vào trong.  Soạt!  Trên đài Vạn Kiếm, Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt lập loè ánh sáng và tràn đầy sắc bén.  Vừa mở mắt ra thì thấy mười hai nhân tài Liên Minh Quân Tử bị hắn phá huỷ kiếm ý đang nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn, sắc mặt trắng bệch.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Mấy người cực kỳ giận dữ, chịu đựng cơn đau vì bị phá huỷ kiếm ý, điên cuồng xông về phía Lâm Nhất.  “Cút!”  Lâm Nhất lạnh lùng đứng lên đá bay từng người một, chỉ nghe thấy tiếng gãy xương sườn vang lên, mấy người xông về phía hắn đều bị đá văng ra ngoài như bao cát.  Sau khi nặng nề rơi xuống làm dấy lên những gợn sóng trên đài Vạn Kiếm bóng loáng như mặt gương.  Hắn nhìn lướt qua, những người còn lại sợ run lẩy bẩy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.  “Một lũ vô dụng”.  Lâm Nhất khịt mũi, đám người này không biết lượng sức chút nào, kiếm ý đã bị huỷ, bị thương nặng mà vẫn dám tập kích hắn.  “Chết đi!”  Diệp Lưu Vân đuổi theo từ trong Vạn Kiếm Đồ đột nhiên mở mắt ra.  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Lưu Vân, hắn ta thậm chí không thèm rút kiếm, giơ tay chỉ vào thanh kiếm, chỉ huy nó đâm thẳng về phía Lâm Nhất.  Soạt!  Kiếm còn chưa đến, kiếm thế cuồn cuộn sắc bén đã khiến Lâm Nhất cảm thấy đau nhức.  Hắn không dám chủ quan, ba mươi sáu cánh Tử Diên Hoa trong cơ thể hắn đều nở rộ, Bất Diệt Kim Cương Ấn được thi triển.  Hai tay kết ấn tạo thành năng lượng đáng sợ như núi lửa, toả ra ánh sáng vàng loá mắt.  “Đi!”  Hai tay Lâm Nhất đẩy về phía trước, Kim Cương Ấn bùng nổ, một sức mạnh bá đạo và cuồng bạo tuôn ra.  Rắc rắc! 

Chương 479