“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 480
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Diệp Lưu Vân khép hai ngón tay lại làm kiếm rồi đâm thẳng tới, thế mạnh áp đảo, ánh sáng vàng chắn trước mặt hắn ta bị chém rách. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn thi triển quyền kiếm hợp nhất, lao lên đỡ đòn. Bùm! Quyền chỉ chạm nhau, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng kiếm quang mạnh mẽ sắc bén đánh tới khiến chân nguyên được ngưng tụ từ quyền kiếm hợp nhất của hắn bị vỡ tan. Phụt... Một vết máu tràn ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đẩy lùi mười bước, Diệp Lưu Vân loạng choạng lùi lại một bước. Oành! Khí thế trên người hắn ta đột nhiên bùng nổ, ba sợi huyền mạch điên cuồng xao động, chân nguyên toàn thân sôi trào, nhất thời mang lại áp lực nặng nề như núi. “Huyền Võ tầng thứ ba!” Lâm Nhất nhíu này, nghĩ thầm người này không dễ đối phó. Cùng là cấp Huyền Vũ tầng thứ ba, Ngưu Bính Thuận của Thảo Mộc Phong trong mắt người khác còn chẳng xứng để xách dép. “Lâm Nhất cẩn thận, hắn chính là Diệp Lưu Vân đứng thứ 36 trong danh sách những người đứng đầu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhìn Lâm Nhất thế mà lại tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân thì cực kỳ sợ hãi, vội vàng hét lên. Chẳng trách… hoá ra là đứng thứ 36! Đám đệ tử đang tu luyện ở xung quanh đài Vạn Kiếm cũng hoảng sợ không kém, tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân mà chỉ bị đánh lui lại mười bước. “Một chỉ này, ta nhớ kỹ rồi”. Lâm Nhất nhìn dấu ngón tay in trên nắm đấm của mình, liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi. “Huỷ đi kiếm ý của mười hai người trong Liên Minh Quân Tử ta, sao có thể để ngươi nói đi là đi!” Diệp Lưu Vân nổi giận, điên cuồng đuổi theo, hắn vốn không muốn cho Lâm Nhất cơ hội để rời đi. Một người đuổi, một người chạy. Hai người một trước một sau rời khỏi đài Vạn Kiếm, bất kể Lâm Nhất thi triển thân pháp thế nào cũng đều không thể cắt đuôi được đối phương. Thân pháp được tu luyện không cùng một đẳng cấp khiến Lâm Nhất thiệt thòi hơn nhiều. Nhưng nếu như dừng lại thì cũng chỉ có chết. Diệp Lưu Vân có tu vi cao hơn hắn hai tầng, còn nắm được kiếm ý Tứ Trùng Thiên, võ kỹ công pháp cũng không hề kém, hắn ta mạnh hơn hắn quá nhiều. Lâm Nhất bị truy đuổi đến mức thở hồng hộc, hắn chạy như điên, luồn lách khắp nơi trong Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn. Bộ dáng của Diệp Lưu Vân lại chẳng vội vàng, sắc mặt âm u sa sầm. Kỳ thực với thân pháp của hắn thì đã có thể đuổi kịp Lâm Nhất từ lâu rồi, nhưng hắn lại không làm như vậy. Đuổi kịp thì cũng không thể thực sự làm được gì Lâm Nhất. Tông môn không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết chóc và phế đi tu vi, hắn ta đuổi kịp Lâm Nhất thì cũng chỉ có thể đập cho Lâm Nhất một trận tơi tả mà thôi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Diệp Lưu Vân khép hai ngón tay lại làm kiếm rồi đâm thẳng tới, thế mạnh áp đảo, ánh sáng vàng chắn trước mặt hắn ta bị chém rách. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn thi triển quyền kiếm hợp nhất, lao lên đỡ đòn. Bùm! Quyền chỉ chạm nhau, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng kiếm quang mạnh mẽ sắc bén đánh tới khiến chân nguyên được ngưng tụ từ quyền kiếm hợp nhất của hắn bị vỡ tan. Phụt... Một vết máu tràn ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đẩy lùi mười bước, Diệp Lưu Vân loạng choạng lùi lại một bước. Oành! Khí thế trên người hắn ta đột nhiên bùng nổ, ba sợi huyền mạch điên cuồng xao động, chân nguyên toàn thân sôi trào, nhất thời mang lại áp lực nặng nề như núi. “Huyền Võ tầng thứ ba!” Lâm Nhất nhíu này, nghĩ thầm người này không dễ đối phó. Cùng là cấp Huyền Vũ tầng thứ ba, Ngưu Bính Thuận của Thảo Mộc Phong trong mắt người khác còn chẳng xứng để xách dép. “Lâm Nhất cẩn thận, hắn chính là Diệp Lưu Vân đứng thứ 36 trong danh sách những người đứng đầu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhìn Lâm Nhất thế mà lại tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân thì cực kỳ sợ hãi, vội vàng hét lên. Chẳng trách… hoá ra là đứng thứ 36! Đám đệ tử đang tu luyện ở xung quanh đài Vạn Kiếm cũng hoảng sợ không kém, tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân mà chỉ bị đánh lui lại mười bước. “Một chỉ này, ta nhớ kỹ rồi”. Lâm Nhất nhìn dấu ngón tay in trên nắm đấm của mình, liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi. “Huỷ đi kiếm ý của mười hai người trong Liên Minh Quân Tử ta, sao có thể để ngươi nói đi là đi!” Diệp Lưu Vân nổi giận, điên cuồng đuổi theo, hắn vốn không muốn cho Lâm Nhất cơ hội để rời đi. Một người đuổi, một người chạy. Hai người một trước một sau rời khỏi đài Vạn Kiếm, bất kể Lâm Nhất thi triển thân pháp thế nào cũng đều không thể cắt đuôi được đối phương. Thân pháp được tu luyện không cùng một đẳng cấp khiến Lâm Nhất thiệt thòi hơn nhiều. Nhưng nếu như dừng lại thì cũng chỉ có chết. Diệp Lưu Vân có tu vi cao hơn hắn hai tầng, còn nắm được kiếm ý Tứ Trùng Thiên, võ kỹ công pháp cũng không hề kém, hắn ta mạnh hơn hắn quá nhiều. Lâm Nhất bị truy đuổi đến mức thở hồng hộc, hắn chạy như điên, luồn lách khắp nơi trong Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn. Bộ dáng của Diệp Lưu Vân lại chẳng vội vàng, sắc mặt âm u sa sầm. Kỳ thực với thân pháp của hắn thì đã có thể đuổi kịp Lâm Nhất từ lâu rồi, nhưng hắn lại không làm như vậy. Đuổi kịp thì cũng không thể thực sự làm được gì Lâm Nhất. Tông môn không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết chóc và phế đi tu vi, hắn ta đuổi kịp Lâm Nhất thì cũng chỉ có thể đập cho Lâm Nhất một trận tơi tả mà thôi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Nhưng Diệp Lưu Vân khép hai ngón tay lại làm kiếm rồi đâm thẳng tới, thế mạnh áp đảo, ánh sáng vàng chắn trước mặt hắn ta bị chém rách. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn thi triển quyền kiếm hợp nhất, lao lên đỡ đòn. Bùm! Quyền chỉ chạm nhau, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng kiếm quang mạnh mẽ sắc bén đánh tới khiến chân nguyên được ngưng tụ từ quyền kiếm hợp nhất của hắn bị vỡ tan. Phụt... Một vết máu tràn ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đẩy lùi mười bước, Diệp Lưu Vân loạng choạng lùi lại một bước. Oành! Khí thế trên người hắn ta đột nhiên bùng nổ, ba sợi huyền mạch điên cuồng xao động, chân nguyên toàn thân sôi trào, nhất thời mang lại áp lực nặng nề như núi. “Huyền Võ tầng thứ ba!” Lâm Nhất nhíu này, nghĩ thầm người này không dễ đối phó. Cùng là cấp Huyền Vũ tầng thứ ba, Ngưu Bính Thuận của Thảo Mộc Phong trong mắt người khác còn chẳng xứng để xách dép. “Lâm Nhất cẩn thận, hắn chính là Diệp Lưu Vân đứng thứ 36 trong danh sách những người đứng đầu!” Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhìn Lâm Nhất thế mà lại tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân thì cực kỳ sợ hãi, vội vàng hét lên. Chẳng trách… hoá ra là đứng thứ 36! Đám đệ tử đang tu luyện ở xung quanh đài Vạn Kiếm cũng hoảng sợ không kém, tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân mà chỉ bị đánh lui lại mười bước. “Một chỉ này, ta nhớ kỹ rồi”. Lâm Nhất nhìn dấu ngón tay in trên nắm đấm của mình, liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi. “Huỷ đi kiếm ý của mười hai người trong Liên Minh Quân Tử ta, sao có thể để ngươi nói đi là đi!” Diệp Lưu Vân nổi giận, điên cuồng đuổi theo, hắn vốn không muốn cho Lâm Nhất cơ hội để rời đi. Một người đuổi, một người chạy. Hai người một trước một sau rời khỏi đài Vạn Kiếm, bất kể Lâm Nhất thi triển thân pháp thế nào cũng đều không thể cắt đuôi được đối phương. Thân pháp được tu luyện không cùng một đẳng cấp khiến Lâm Nhất thiệt thòi hơn nhiều. Nhưng nếu như dừng lại thì cũng chỉ có chết. Diệp Lưu Vân có tu vi cao hơn hắn hai tầng, còn nắm được kiếm ý Tứ Trùng Thiên, võ kỹ công pháp cũng không hề kém, hắn ta mạnh hơn hắn quá nhiều. Lâm Nhất bị truy đuổi đến mức thở hồng hộc, hắn chạy như điên, luồn lách khắp nơi trong Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn. Bộ dáng của Diệp Lưu Vân lại chẳng vội vàng, sắc mặt âm u sa sầm. Kỳ thực với thân pháp của hắn thì đã có thể đuổi kịp Lâm Nhất từ lâu rồi, nhưng hắn lại không làm như vậy. Đuổi kịp thì cũng không thể thực sự làm được gì Lâm Nhất. Tông môn không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết chóc và phế đi tu vi, hắn ta đuổi kịp Lâm Nhất thì cũng chỉ có thể đập cho Lâm Nhất một trận tơi tả mà thôi.