“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 571

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ấn tượng của họ, chưa từng có đệ tử ngoại tông nào có phong thái như thế này.  Quả thật rất khó tin, không ai ngờ được Diệp Lưu Vân đã leo lên lưng Kiếm Điêu mà vẫn bị hắn chém chết!  Ít nhất là mười năm, mọi người sẽ không thể quên được nhát kiếm ấy.   Hân Nghiên nhìn Vương Diễm bị giải đi, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ lo âu.  Câu nói cuối cùng của Vương Diễm đâm vào tim cô ta như một cây gai.  “Sư tỷ đang nghĩ gì vậy?”  Lâm Nhất từ trên lưng Huyết Long Mã leo xuống, nhẹ giọng hỏi.  Hân Nghiên mỉm cười, ngừng suy nghĩ, dịu dàng trả lời: “Ta nghe nói ngươi lấy được Bá Kiếm cũng không dễ dàng, trưởng lão thủ các đã khiến ngươi chịu không ít đau khổ”.  Nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, Lâm Nhất cảm thấy chua xót. Lúc ở Huyền Võ điện, hắn đã bị trưởng lão thủ các làm cho thất khiếu chảy máu, quỳ một gối xuống đất.  Không ai hiểu, không ai có thể hiểu!  Họ chỉ cho rằng hắn đòi lên tầng bốn Huyền Võ điện, nhưng không ai biết hắn chỉ vì một lời hứa.  Lâm Nhất trầm giọng đáp: “Ta đã hứa với sư tỷ rằng phải giết Diệp Lưu Vân, dù thế nào ta cũng phải làm cho bằng được, sao có thể thất hứa?”  “Tiểu tử nhà ngươi đã thật sự làm được! Ngày thường Liên Minh Quân Tử chèn ép chúng ta rất nhiều lần, hôm nay nhờ ngươi mà cuối cùng cũng khiến chúng chịu đau khổ!”  Mặc Thành, thành viên nòng cốt của Lạc Già Sơn đứng bên cạnh Hân Nghiên cười sảng khoái.  “Đúng đó, Lâm sư đệ, ngươi đã trút giận giúp chúng ta!”  Các đệ tử Lạc Già Sơn khác lần lượt lên tiếng, trong lời nói tràn đầy thiện cảm với Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười đáp lại, hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn thực hiện việc mình đã hứa.  Hơn nữa, nếu ngày đó không có Hân Nghiên ra tay, có lẽ nhát kiếm liều mạng của Diệp Lưu Vân kia đã lấy mạng hắn!  Về tình về lý, hắn đều phải giết Diệp Lưu Vân.  “Về Lạc Già Sơn nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng cần kiểm tra vết thương của ngươi!”  Hân Nghiên thấy trạng thái của Lâm Nhất không được tốt lắm, hắn đã bị thương khá nặng trong trận chiến lần này.  Phải nhanh chóng chữa trị, hồi phục sức khoẻ mới là chuyện quan trọng.  Cả đoàn người quay trở lại nơi ở của Lạc Già Sơn, Lâm Nhất đã hoàn toàn thả lòng, sau khi kiểm tra vết thương xong thì ngủ thiếp đi.  Để giết Diệp Lưu Vân, hắn buộc phải vào Liên Minh Quân Tử.  Dưới sự hỗ trợ của Phục Ma Ấn, Long Hổ Quyền thoạt nhìn

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ấn tượng của họ, chưa từng có đệ tử ngoại tông nào có phong thái như thế này.  Quả thật rất khó tin, không ai ngờ được Diệp Lưu Vân đã leo lên lưng Kiếm Điêu mà vẫn bị hắn chém chết!  Ít nhất là mười năm, mọi người sẽ không thể quên được nhát kiếm ấy.   Hân Nghiên nhìn Vương Diễm bị giải đi, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ lo âu.  Câu nói cuối cùng của Vương Diễm đâm vào tim cô ta như một cây gai.  “Sư tỷ đang nghĩ gì vậy?”  Lâm Nhất từ trên lưng Huyết Long Mã leo xuống, nhẹ giọng hỏi.  Hân Nghiên mỉm cười, ngừng suy nghĩ, dịu dàng trả lời: “Ta nghe nói ngươi lấy được Bá Kiếm cũng không dễ dàng, trưởng lão thủ các đã khiến ngươi chịu không ít đau khổ”.  Nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, Lâm Nhất cảm thấy chua xót. Lúc ở Huyền Võ điện, hắn đã bị trưởng lão thủ các làm cho thất khiếu chảy máu, quỳ một gối xuống đất.  Không ai hiểu, không ai có thể hiểu!  Họ chỉ cho rằng hắn đòi lên tầng bốn Huyền Võ điện, nhưng không ai biết hắn chỉ vì một lời hứa.  Lâm Nhất trầm giọng đáp: “Ta đã hứa với sư tỷ rằng phải giết Diệp Lưu Vân, dù thế nào ta cũng phải làm cho bằng được, sao có thể thất hứa?”  “Tiểu tử nhà ngươi đã thật sự làm được! Ngày thường Liên Minh Quân Tử chèn ép chúng ta rất nhiều lần, hôm nay nhờ ngươi mà cuối cùng cũng khiến chúng chịu đau khổ!”  Mặc Thành, thành viên nòng cốt của Lạc Già Sơn đứng bên cạnh Hân Nghiên cười sảng khoái.  “Đúng đó, Lâm sư đệ, ngươi đã trút giận giúp chúng ta!”  Các đệ tử Lạc Già Sơn khác lần lượt lên tiếng, trong lời nói tràn đầy thiện cảm với Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười đáp lại, hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn thực hiện việc mình đã hứa.  Hơn nữa, nếu ngày đó không có Hân Nghiên ra tay, có lẽ nhát kiếm liều mạng của Diệp Lưu Vân kia đã lấy mạng hắn!  Về tình về lý, hắn đều phải giết Diệp Lưu Vân.  “Về Lạc Già Sơn nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng cần kiểm tra vết thương của ngươi!”  Hân Nghiên thấy trạng thái của Lâm Nhất không được tốt lắm, hắn đã bị thương khá nặng trong trận chiến lần này.  Phải nhanh chóng chữa trị, hồi phục sức khoẻ mới là chuyện quan trọng.  Cả đoàn người quay trở lại nơi ở của Lạc Già Sơn, Lâm Nhất đã hoàn toàn thả lòng, sau khi kiểm tra vết thương xong thì ngủ thiếp đi.  Để giết Diệp Lưu Vân, hắn buộc phải vào Liên Minh Quân Tử.  Dưới sự hỗ trợ của Phục Ma Ấn, Long Hổ Quyền thoạt nhìn

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ấn tượng của họ, chưa từng có đệ tử ngoại tông nào có phong thái như thế này.  Quả thật rất khó tin, không ai ngờ được Diệp Lưu Vân đã leo lên lưng Kiếm Điêu mà vẫn bị hắn chém chết!  Ít nhất là mười năm, mọi người sẽ không thể quên được nhát kiếm ấy.   Hân Nghiên nhìn Vương Diễm bị giải đi, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ lo âu.  Câu nói cuối cùng của Vương Diễm đâm vào tim cô ta như một cây gai.  “Sư tỷ đang nghĩ gì vậy?”  Lâm Nhất từ trên lưng Huyết Long Mã leo xuống, nhẹ giọng hỏi.  Hân Nghiên mỉm cười, ngừng suy nghĩ, dịu dàng trả lời: “Ta nghe nói ngươi lấy được Bá Kiếm cũng không dễ dàng, trưởng lão thủ các đã khiến ngươi chịu không ít đau khổ”.  Nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, Lâm Nhất cảm thấy chua xót. Lúc ở Huyền Võ điện, hắn đã bị trưởng lão thủ các làm cho thất khiếu chảy máu, quỳ một gối xuống đất.  Không ai hiểu, không ai có thể hiểu!  Họ chỉ cho rằng hắn đòi lên tầng bốn Huyền Võ điện, nhưng không ai biết hắn chỉ vì một lời hứa.  Lâm Nhất trầm giọng đáp: “Ta đã hứa với sư tỷ rằng phải giết Diệp Lưu Vân, dù thế nào ta cũng phải làm cho bằng được, sao có thể thất hứa?”  “Tiểu tử nhà ngươi đã thật sự làm được! Ngày thường Liên Minh Quân Tử chèn ép chúng ta rất nhiều lần, hôm nay nhờ ngươi mà cuối cùng cũng khiến chúng chịu đau khổ!”  Mặc Thành, thành viên nòng cốt của Lạc Già Sơn đứng bên cạnh Hân Nghiên cười sảng khoái.  “Đúng đó, Lâm sư đệ, ngươi đã trút giận giúp chúng ta!”  Các đệ tử Lạc Già Sơn khác lần lượt lên tiếng, trong lời nói tràn đầy thiện cảm với Lâm Nhất.  Lâm Nhất cười đáp lại, hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn thực hiện việc mình đã hứa.  Hơn nữa, nếu ngày đó không có Hân Nghiên ra tay, có lẽ nhát kiếm liều mạng của Diệp Lưu Vân kia đã lấy mạng hắn!  Về tình về lý, hắn đều phải giết Diệp Lưu Vân.  “Về Lạc Già Sơn nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng cần kiểm tra vết thương của ngươi!”  Hân Nghiên thấy trạng thái của Lâm Nhất không được tốt lắm, hắn đã bị thương khá nặng trong trận chiến lần này.  Phải nhanh chóng chữa trị, hồi phục sức khoẻ mới là chuyện quan trọng.  Cả đoàn người quay trở lại nơi ở của Lạc Già Sơn, Lâm Nhất đã hoàn toàn thả lòng, sau khi kiểm tra vết thương xong thì ngủ thiếp đi.  Để giết Diệp Lưu Vân, hắn buộc phải vào Liên Minh Quân Tử.  Dưới sự hỗ trợ của Phục Ma Ấn, Long Hổ Quyền thoạt nhìn

Chương 571