“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 601

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.  Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.  Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.  Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.  “Chết rồi sao?”  Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.  Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.  “Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”  “Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.  Chiếm lợi?  Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.  Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.  Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.   Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.  Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.  Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể gi ết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.  Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.  Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?  “Chắc là còn sống”.  Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.  Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.  “Ngươi có ý gì?”  Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”   “Chương Bình sư đệ, đừng kích động...”  Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.  Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.  Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.  Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.  “Chết rồi sao?”  Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.  Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.  “Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”  “Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.  Chiếm lợi?  Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.  Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.  Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.   Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.  Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.  Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể gi ết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.  Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.  Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?  “Chắc là còn sống”.  Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.  Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.  “Ngươi có ý gì?”  Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”   “Chương Bình sư đệ, đừng kích động...”  Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ầm!  Sức mạnh đáng sợ ngưng tụ từ quyền mang và kiếm kình thoáng chốc đâm xuyên Huyết Lang Vương, nơi ngực nó xuất hiện lỗ máu to bằng miệng chén.  Ầm một tiếng, Huyết Lang Vương với cơ thể dài gần mười mét bay vụt đi.  Vừa vặn rơi xuống trước mặt các đệ tử Hỗn Nguyên Môn đang đuổi theo, nhưng đã ngã xuống tại chỗ, không còn sự sống.  Sáu, bảy thiếu niên của Hỗn Nguyên Môn nhìn Huyết Lang Vương rơi xuống làm bụi bặm bốc lên, sợ hãi lùi lại.  “Chết rồi sao?”  Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, ánh mắt dồn hết lên người Lâm Nhất.  Khi nhìn rõ kí hiệu Kiếm Các trên chiếc áo màu thiên thanh của hắn, bọn họ đều biến sắc.  “Người của Lăng Tiêu Kiếm Các?”  “Quả nhiên người của Kiếm Các đều vô liêm sỉ như vậy, chỉ biết chiếm lợi từ người khác, sư huynh của bọn ta đâu?”, một thiếu niên khá nóng nảy trong số họ quát hỏi Lâm Nhất, không mang ý tốt.  Chiếm lợi?  Lâm Nhất sờ mũi, ngươi cứ cương quyết nói là chiếm lợi thì hắn cũng không có gì để nói.  Mặc dù Huyết Lang Vương bị thương không nặng, nhưng suy cho cùng, Lâm Nhất cũng phát hiện ra sơ hở của nó nhờ trận chiến giữa Tả Vân với nó.  Cú đấm đỉnh phong thoạt nhìn có vẻ đơn giản.   Trên thực tế, Lâm Nhất đã sớm đánh cho yêu sát vương giả của Huyết Lang Vương tàn tạ, sau đó mới đâm xuyên qua nó.  Chung quy chỉ là một con yêu thú Huyền Võ tầng bốn, sợi yêu sát vương giả của nó cũng không dày lắm.  Chẳng qua đây là Lâm Nhất, nếu đổi thành sáu người trước mặt, dù họ biết được điểm yếu cũng không thể gi ết chết Huyết Lang Vương bằng một cú đấm.  Lâm Nhất không muốn tranh chấp về vấn đề này.  Nhưng sư huynh nhà ngươi thì có liên quan gì đến ta?  “Chắc là còn sống”.  Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, hắn vẫn nhắm mắt giữ thế, không nhìn Tả Vân.  Chỉ có thể cảm ứng được đối phương đã từ dưới chân hắn tránh ra, dù tình trạng không được tốt lắm nhưng cũng không tới mức chết.  “Ngươi có ý gì?”  Thiếu niên ngang ngược vừa nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Lâm Nhất thì nổi giận: “Chỉ là một tên Huyền Võ tầng hai mà thôi, không biết sống chết!”   “Chương Bình sư đệ, đừng kích động...”  Một nữ đệ tử Hỗn Nguyên Môn lên tiếng khuyên can. 

Chương 601