“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 602

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ! Có gì đáng nói đâu, chắc chắn tên này gặp của hời nên muốn giết sư huynh, sau đó độc chiếm thi thể của Huyết Lang Vương. Chẳng qua hắn không ngờ chúng ta lại đến đây nên mới có tật giật mình, không dám trả lời”.  Chương Bình lạnh mặt, tự bịa ra một suy luận nghe có vẻ “rất logic”.  Hắn ta vừa dứt lời, các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác đều sầm mặt lại, nhìn Lâm Nhất với vẻ không có ý tốt.  “Nhưng...”, nữ đệ tử kia cảm thấy có gì đó không đúng, còn muốn giải thích thêm.  Nhưng Chương Bình đã lao về phía Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Là thật hay giả, dạy cho hắn một bài học sẽ biết ngay”.  Bùm!  Chỉ là hắn ta chưa kịp đến gần đã nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh về phía mình với sức mạnh khủng khiếp.  Lâm Nhất cũng không thèm nhìn, nhấc chân đá văng hắn ta.  Phụt!  Chương Bình vốn đã bị thương, giờ lại bị Lâm Nhất đá gãy mấy xương sườn, hộc ra một búng máu, kêu r3n ngã xuống đất không đứng lên nổi.  Những người còn lại hoảng sợ, không ngờ Chương Bình có tu vi Huyền Võ tầng ba lại bị Lâm Nhất đá một phát không đứng dậy nổi.  “Đau quá... Ta bị gãy xương sườn, bị thương đến tim và phổi rồi”.  Chương Bình nằm dưới đất nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy sát khí, vẻ mặt vô cùng đau đớn.  “Chương sư đệ!”  Mấy người lập tức nổi giận, không ngờ Lâm Nhất lại ra tay tàn nhẫn như vậy, tất cả đều chuẩn bị cùng ra tay.  “Dừng tay cho ta!”  Đúng lúc này có một tiếng quát lạnh vang lên, Tả Vân quay trở lại.  “Tả sư huynh!”  Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn nhìn thấy Tả Vân xuất hiện đều mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.  Lâm Nhất quay đầu lại thì thấy thân trên để trần của Tả Vân chi chít vết thương.  Móng vuốt sắc bén của Huyết Lang Vương để lại trên người hắn ta những dấu vết cực kỳ đáng sợ, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.  Mặt mũi hắn ta tái nhợt, tóc tai bù xù, vết máu trên khoé miệng vẫn chưa khô.  Hắn ta thở hơi gấp, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.  Nhìn gần mới có thể cảm nhận được trận chiến giữa người này với Huyết Lang Vương trước đó nguy hiểm cỡ nào.  Nếu là người khác không tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, chỉ sợ đã sớm bị Huyết Lang Vương xé xác.  Tả Vân nhìn Lâm Nhất, sau đó dời mắt sang Chương Bình, nghi hoặc hỏi: “Chương Bình, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”  “Chương sư đệ bị hắn đánh bị thương”.  Một đệ tử khác nhanh chóng giải thích, kể lại đại khái sự việc vừa rồi. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ! Có gì đáng nói đâu, chắc chắn tên này gặp của hời nên muốn giết sư huynh, sau đó độc chiếm thi thể của Huyết Lang Vương. Chẳng qua hắn không ngờ chúng ta lại đến đây nên mới có tật giật mình, không dám trả lời”.  Chương Bình lạnh mặt, tự bịa ra một suy luận nghe có vẻ “rất logic”.  Hắn ta vừa dứt lời, các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác đều sầm mặt lại, nhìn Lâm Nhất với vẻ không có ý tốt.  “Nhưng...”, nữ đệ tử kia cảm thấy có gì đó không đúng, còn muốn giải thích thêm.  Nhưng Chương Bình đã lao về phía Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Là thật hay giả, dạy cho hắn một bài học sẽ biết ngay”.  Bùm!  Chỉ là hắn ta chưa kịp đến gần đã nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh về phía mình với sức mạnh khủng khiếp.  Lâm Nhất cũng không thèm nhìn, nhấc chân đá văng hắn ta.  Phụt!  Chương Bình vốn đã bị thương, giờ lại bị Lâm Nhất đá gãy mấy xương sườn, hộc ra một búng máu, kêu r3n ngã xuống đất không đứng lên nổi.  Những người còn lại hoảng sợ, không ngờ Chương Bình có tu vi Huyền Võ tầng ba lại bị Lâm Nhất đá một phát không đứng dậy nổi.  “Đau quá... Ta bị gãy xương sườn, bị thương đến tim và phổi rồi”.  Chương Bình nằm dưới đất nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy sát khí, vẻ mặt vô cùng đau đớn.  “Chương sư đệ!”  Mấy người lập tức nổi giận, không ngờ Lâm Nhất lại ra tay tàn nhẫn như vậy, tất cả đều chuẩn bị cùng ra tay.  “Dừng tay cho ta!”  Đúng lúc này có một tiếng quát lạnh vang lên, Tả Vân quay trở lại.  “Tả sư huynh!”  Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn nhìn thấy Tả Vân xuất hiện đều mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.  Lâm Nhất quay đầu lại thì thấy thân trên để trần của Tả Vân chi chít vết thương.  Móng vuốt sắc bén của Huyết Lang Vương để lại trên người hắn ta những dấu vết cực kỳ đáng sợ, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.  Mặt mũi hắn ta tái nhợt, tóc tai bù xù, vết máu trên khoé miệng vẫn chưa khô.  Hắn ta thở hơi gấp, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.  Nhìn gần mới có thể cảm nhận được trận chiến giữa người này với Huyết Lang Vương trước đó nguy hiểm cỡ nào.  Nếu là người khác không tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, chỉ sợ đã sớm bị Huyết Lang Vương xé xác.  Tả Vân nhìn Lâm Nhất, sau đó dời mắt sang Chương Bình, nghi hoặc hỏi: “Chương Bình, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”  “Chương sư đệ bị hắn đánh bị thương”.  Một đệ tử khác nhanh chóng giải thích, kể lại đại khái sự việc vừa rồi. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Hừ! Có gì đáng nói đâu, chắc chắn tên này gặp của hời nên muốn giết sư huynh, sau đó độc chiếm thi thể của Huyết Lang Vương. Chẳng qua hắn không ngờ chúng ta lại đến đây nên mới có tật giật mình, không dám trả lời”.  Chương Bình lạnh mặt, tự bịa ra một suy luận nghe có vẻ “rất logic”.  Hắn ta vừa dứt lời, các đệ tử Hỗn Nguyên Môn khác đều sầm mặt lại, nhìn Lâm Nhất với vẻ không có ý tốt.  “Nhưng...”, nữ đệ tử kia cảm thấy có gì đó không đúng, còn muốn giải thích thêm.  Nhưng Chương Bình đã lao về phía Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Là thật hay giả, dạy cho hắn một bài học sẽ biết ngay”.  Bùm!  Chỉ là hắn ta chưa kịp đến gần đã nhìn thấy một cái bóng đen lướt nhanh về phía mình với sức mạnh khủng khiếp.  Lâm Nhất cũng không thèm nhìn, nhấc chân đá văng hắn ta.  Phụt!  Chương Bình vốn đã bị thương, giờ lại bị Lâm Nhất đá gãy mấy xương sườn, hộc ra một búng máu, kêu r3n ngã xuống đất không đứng lên nổi.  Những người còn lại hoảng sợ, không ngờ Chương Bình có tu vi Huyền Võ tầng ba lại bị Lâm Nhất đá một phát không đứng dậy nổi.  “Đau quá... Ta bị gãy xương sườn, bị thương đến tim và phổi rồi”.  Chương Bình nằm dưới đất nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy sát khí, vẻ mặt vô cùng đau đớn.  “Chương sư đệ!”  Mấy người lập tức nổi giận, không ngờ Lâm Nhất lại ra tay tàn nhẫn như vậy, tất cả đều chuẩn bị cùng ra tay.  “Dừng tay cho ta!”  Đúng lúc này có một tiếng quát lạnh vang lên, Tả Vân quay trở lại.  “Tả sư huynh!”  Các đệ tử Hỗn Nguyên Môn nhìn thấy Tả Vân xuất hiện đều mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua.  Lâm Nhất quay đầu lại thì thấy thân trên để trần của Tả Vân chi chít vết thương.  Móng vuốt sắc bén của Huyết Lang Vương để lại trên người hắn ta những dấu vết cực kỳ đáng sợ, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.  Mặt mũi hắn ta tái nhợt, tóc tai bù xù, vết máu trên khoé miệng vẫn chưa khô.  Hắn ta thở hơi gấp, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.  Nhìn gần mới có thể cảm nhận được trận chiến giữa người này với Huyết Lang Vương trước đó nguy hiểm cỡ nào.  Nếu là người khác không tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, chỉ sợ đã sớm bị Huyết Lang Vương xé xác.  Tả Vân nhìn Lâm Nhất, sau đó dời mắt sang Chương Bình, nghi hoặc hỏi: “Chương Bình, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”  “Chương sư đệ bị hắn đánh bị thương”.  Một đệ tử khác nhanh chóng giải thích, kể lại đại khái sự việc vừa rồi. 

Chương 602