“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 627
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nhân tài cấp bậc công tử há lại là hư danh, chút cơ hội đó có lẽ cũng có thể giúp bọn họ phá vỡ chướng ngại!” Võ giả đã phát tán tin tức cười ha ha: “Đáng tiếc, các ngươi đều đoán sai rồi, tứ công tử và Hân Tuyệt không tìm được Long Diệm Quả từ trên người Mạc La. Nhưng Long Diệm Quả của bộ lạc Huyết Lang thật sự đã biến mất, đến nay nó là bí ẩn không ai hay biết”. “Sao lại như vậy…”, bọn họ không khỏi kinh ngạc, không ai ngờ tới kết quả này. Long Diệm Quả? Lâm Nhất chấn động, lẽ nào loại quả kì lạ trong tay hắn chính là Long Diệm Quả… “Trên người ngươi có huyết khí!” Câu nói đầu tiên mà Mạc La nói khi gặp hắn bỗng vang lên trong đầu. Lúc đó, hắn còn tưởng Mạc La nói đến mùi máu tanh nhuốm phải sau khi giết người. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Mạc La nói đến cái khác. Nhiều điều kì lạ cũng có thể giải thích thông tỏ. Mạc La lo rằng giữ Long Diệm Quả trong người sẽ bị bộ lạc Huyết Lang bao vây, cho nên đã để nó ở chỗ người trung niên áo đen. Bản thân hắn thì ở lại chặn hậu để hai người rời khỏi dãy núi Ma Vân. Nếu không gặp phải Lâm Nhất và sư huynh của Hỗn Nguyên Môn, e rằng hai tán tu Huyền Võ tầng năm đó đã rời đi từ lâu. Thế sự vô thường, Long Diệm Quả đi một vòng cuối cùng lại lọt vào tay Lâm Nhất. Hắn nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống bàn. Lâm Nhất thầm nghĩ, nửa tháng nay, đám Huyết Lang Vương đến gây rắc rối cho hắn hẳn cũng là vì Long Diệm Quả. “Rời khỏi chỗ này trước đã”. Khách đi3m Vận Lai, trong phòng trọ tầng cao nhất. Lâm Nhất quan sát kĩ dị quả màu đỏ máu đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị. Với các loại chứng cứ, hắn đã có thể xác định dị quả màu đỏ máu này chính là Long Diệm Quả giúp Huyền Võ tầng mười có cơ hội phá vỡ chướng ngại! Giá trị của nó cao hơn tưởng tượng của Lâm Nhất lúc trước quá nhiều, ngược lại khiến tâm trạng kích động của hắn bình tĩnh lại. Dị quả quý giá như vậy mà ăn vào luôn bây giờ thì chắc chắn sẽ phí của trời. “Cứ cất đấy đã, đợi về môn phái, nếu Hân Tuyệt sư huynh cần thì tặng cho huynh ấy”. Lâm Nhất vẫn còn cách cảnh giới Tử Phủ rất xa, không gấp gáp gì. Ngược lại, Hân Tuyệt sư huynh có thực lực cấp bậc công tử, chắc chắn là cần nó hơn mình. Bất kể là Hân Tuyệt sư huynh hay là Hân Nghiên sư tỷ đều rất quan tâm chăm sóc hắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nhân tài cấp bậc công tử há lại là hư danh, chút cơ hội đó có lẽ cũng có thể giúp bọn họ phá vỡ chướng ngại!” Võ giả đã phát tán tin tức cười ha ha: “Đáng tiếc, các ngươi đều đoán sai rồi, tứ công tử và Hân Tuyệt không tìm được Long Diệm Quả từ trên người Mạc La. Nhưng Long Diệm Quả của bộ lạc Huyết Lang thật sự đã biến mất, đến nay nó là bí ẩn không ai hay biết”. “Sao lại như vậy…”, bọn họ không khỏi kinh ngạc, không ai ngờ tới kết quả này. Long Diệm Quả? Lâm Nhất chấn động, lẽ nào loại quả kì lạ trong tay hắn chính là Long Diệm Quả… “Trên người ngươi có huyết khí!” Câu nói đầu tiên mà Mạc La nói khi gặp hắn bỗng vang lên trong đầu. Lúc đó, hắn còn tưởng Mạc La nói đến mùi máu tanh nhuốm phải sau khi giết người. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Mạc La nói đến cái khác. Nhiều điều kì lạ cũng có thể giải thích thông tỏ. Mạc La lo rằng giữ Long Diệm Quả trong người sẽ bị bộ lạc Huyết Lang bao vây, cho nên đã để nó ở chỗ người trung niên áo đen. Bản thân hắn thì ở lại chặn hậu để hai người rời khỏi dãy núi Ma Vân. Nếu không gặp phải Lâm Nhất và sư huynh của Hỗn Nguyên Môn, e rằng hai tán tu Huyền Võ tầng năm đó đã rời đi từ lâu. Thế sự vô thường, Long Diệm Quả đi một vòng cuối cùng lại lọt vào tay Lâm Nhất. Hắn nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống bàn. Lâm Nhất thầm nghĩ, nửa tháng nay, đám Huyết Lang Vương đến gây rắc rối cho hắn hẳn cũng là vì Long Diệm Quả. “Rời khỏi chỗ này trước đã”. Khách đi3m Vận Lai, trong phòng trọ tầng cao nhất. Lâm Nhất quan sát kĩ dị quả màu đỏ máu đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị. Với các loại chứng cứ, hắn đã có thể xác định dị quả màu đỏ máu này chính là Long Diệm Quả giúp Huyền Võ tầng mười có cơ hội phá vỡ chướng ngại! Giá trị của nó cao hơn tưởng tượng của Lâm Nhất lúc trước quá nhiều, ngược lại khiến tâm trạng kích động của hắn bình tĩnh lại. Dị quả quý giá như vậy mà ăn vào luôn bây giờ thì chắc chắn sẽ phí của trời. “Cứ cất đấy đã, đợi về môn phái, nếu Hân Tuyệt sư huynh cần thì tặng cho huynh ấy”. Lâm Nhất vẫn còn cách cảnh giới Tử Phủ rất xa, không gấp gáp gì. Ngược lại, Hân Tuyệt sư huynh có thực lực cấp bậc công tử, chắc chắn là cần nó hơn mình. Bất kể là Hân Tuyệt sư huynh hay là Hân Nghiên sư tỷ đều rất quan tâm chăm sóc hắn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Nhân tài cấp bậc công tử há lại là hư danh, chút cơ hội đó có lẽ cũng có thể giúp bọn họ phá vỡ chướng ngại!” Võ giả đã phát tán tin tức cười ha ha: “Đáng tiếc, các ngươi đều đoán sai rồi, tứ công tử và Hân Tuyệt không tìm được Long Diệm Quả từ trên người Mạc La. Nhưng Long Diệm Quả của bộ lạc Huyết Lang thật sự đã biến mất, đến nay nó là bí ẩn không ai hay biết”. “Sao lại như vậy…”, bọn họ không khỏi kinh ngạc, không ai ngờ tới kết quả này. Long Diệm Quả? Lâm Nhất chấn động, lẽ nào loại quả kì lạ trong tay hắn chính là Long Diệm Quả… “Trên người ngươi có huyết khí!” Câu nói đầu tiên mà Mạc La nói khi gặp hắn bỗng vang lên trong đầu. Lúc đó, hắn còn tưởng Mạc La nói đến mùi máu tanh nhuốm phải sau khi giết người. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Mạc La nói đến cái khác. Nhiều điều kì lạ cũng có thể giải thích thông tỏ. Mạc La lo rằng giữ Long Diệm Quả trong người sẽ bị bộ lạc Huyết Lang bao vây, cho nên đã để nó ở chỗ người trung niên áo đen. Bản thân hắn thì ở lại chặn hậu để hai người rời khỏi dãy núi Ma Vân. Nếu không gặp phải Lâm Nhất và sư huynh của Hỗn Nguyên Môn, e rằng hai tán tu Huyền Võ tầng năm đó đã rời đi từ lâu. Thế sự vô thường, Long Diệm Quả đi một vòng cuối cùng lại lọt vào tay Lâm Nhất. Hắn nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống bàn. Lâm Nhất thầm nghĩ, nửa tháng nay, đám Huyết Lang Vương đến gây rắc rối cho hắn hẳn cũng là vì Long Diệm Quả. “Rời khỏi chỗ này trước đã”. Khách đi3m Vận Lai, trong phòng trọ tầng cao nhất. Lâm Nhất quan sát kĩ dị quả màu đỏ máu đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị. Với các loại chứng cứ, hắn đã có thể xác định dị quả màu đỏ máu này chính là Long Diệm Quả giúp Huyền Võ tầng mười có cơ hội phá vỡ chướng ngại! Giá trị của nó cao hơn tưởng tượng của Lâm Nhất lúc trước quá nhiều, ngược lại khiến tâm trạng kích động của hắn bình tĩnh lại. Dị quả quý giá như vậy mà ăn vào luôn bây giờ thì chắc chắn sẽ phí của trời. “Cứ cất đấy đã, đợi về môn phái, nếu Hân Tuyệt sư huynh cần thì tặng cho huynh ấy”. Lâm Nhất vẫn còn cách cảnh giới Tử Phủ rất xa, không gấp gáp gì. Ngược lại, Hân Tuyệt sư huynh có thực lực cấp bậc công tử, chắc chắn là cần nó hơn mình. Bất kể là Hân Tuyệt sư huynh hay là Hân Nghiên sư tỷ đều rất quan tâm chăm sóc hắn.