“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 675
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Nhiên đâm trúng tim của tán tu mặt nạ quỷ, nhưng hắn ta chưa kịp mừng rỡ đã bị một lực phản chấn làm văng ra. Nó khiến hắn ta văng ngược ra xa rồi hộc máu, nheo mắt nhìn kĩ lại mới kinh ngạc phát hiện tên tán tu mặt nạ quỷ đang mặc một bộ huyền giáp lập loè ánh sáng mờ ảo. “Nguỵ Bảo Giáp!” Trong mắt Tiêu Nhiên chợt loé qua vẻ tuyệt vọng, ánh sáng mờ ảo lấp loé trên bộ huyền giáp rõ ràng là một đường linh văn không hoàn chỉnh. Đây là một món nguỵ bảo khí còn mạnh hơn cả huyền giáp. “Ghê tởm, tu vi đã cao hơn chúng ta mà còn mặc một bộ nguỵ bảo khí”. Bộ Trần nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được phẫn nộ. Tán tu mặt nạ quỷ lạnh nhạt đáp: “Thần binh lợi khí chỉ nằm trong tay cao thủ mới có thể phát huy được tác dụng. Dù có cho hai tên vô dụng các ngươi bảo khí, ta muốn bóp ch3t các ngươi cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến hôi”. “Các ngươi nói gì?” Vừa nghe thấy tên tán tu mặt nạ quỷ gọi mình là kẻ vô dụng, Bộ Trần lập tức nổi giận. “Nói hai người các ngươi đều vô dụng đấy”. Tán tu mặt nạ quỷ cười khẩy, không nể mặt chút nào. “Muốn chết à? Hoạ Long Điểm Tinh!” Bộ Trần giận dữ hét lên, lấy tay làm bút, lấy khí thế cuồng long làm mực, hai tay múa may trên không tung tựa như đang vẽ tranh. Khí thế toàn thân hắn ta đột nhiên thay đổi. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt tên tán tu mặt nạ quỷ, gã ta lập tức cười nhạo: “Thế này cũng là Hoạ Long Điểm Tinh ư?” Dứt lời, trong đôi mắt hẹp dài loé qua tia sáng u ám. Bùm! Chân nguyên toàn thân dung hợp với tà khí rồi tản ra như làn sương máu, gã ta tung cú đấm đỡ đòn. Soạt soạt! Hoạ Long Điểm Tinh mà Bộ Trần luôn tự hào vừa mới thành hình đã vỡ nát, lục phủ ngũ tạng nổ tung ngay tại chỗ, sau khi ngã xuống đất, hắn ta đau đớn gào thét. “Thuỷ nguyệt lưu quang, mưa thu như sấm!” Tiêu Nhiên khẽ quát một tiếng, ánh trăng tựa hồ nước trên người hắn ta toả ra như trăng mùa thu. Nhưng trong cơn mua thu như nước trút này, kiếm của hắn ta lại lao nhanh tới như tia chớp. “Huyết Sát Thiên Hạ!” Tán tu mặt nạ quỷ khịt mũi, toàn thân ngưng tụ huyết quang, sau đó nổ tung ầm ầm. Ánh trăng hoá thành cơn mưa thu lập tức tan biến, nhát kiếm như sấm của Tiêu Nhiên còn chưa tới thì uy thế đã giảm mạnh. “Cút đi”. Gã ta đá một phát nhanh như chớp, làm cho Tiêu Nhiên bay ngược về lại bên cạnh Bộ Trần. Sột soạt!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Nhiên đâm trúng tim của tán tu mặt nạ quỷ, nhưng hắn ta chưa kịp mừng rỡ đã bị một lực phản chấn làm văng ra. Nó khiến hắn ta văng ngược ra xa rồi hộc máu, nheo mắt nhìn kĩ lại mới kinh ngạc phát hiện tên tán tu mặt nạ quỷ đang mặc một bộ huyền giáp lập loè ánh sáng mờ ảo. “Nguỵ Bảo Giáp!” Trong mắt Tiêu Nhiên chợt loé qua vẻ tuyệt vọng, ánh sáng mờ ảo lấp loé trên bộ huyền giáp rõ ràng là một đường linh văn không hoàn chỉnh. Đây là một món nguỵ bảo khí còn mạnh hơn cả huyền giáp. “Ghê tởm, tu vi đã cao hơn chúng ta mà còn mặc một bộ nguỵ bảo khí”. Bộ Trần nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được phẫn nộ. Tán tu mặt nạ quỷ lạnh nhạt đáp: “Thần binh lợi khí chỉ nằm trong tay cao thủ mới có thể phát huy được tác dụng. Dù có cho hai tên vô dụng các ngươi bảo khí, ta muốn bóp ch3t các ngươi cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến hôi”. “Các ngươi nói gì?” Vừa nghe thấy tên tán tu mặt nạ quỷ gọi mình là kẻ vô dụng, Bộ Trần lập tức nổi giận. “Nói hai người các ngươi đều vô dụng đấy”. Tán tu mặt nạ quỷ cười khẩy, không nể mặt chút nào. “Muốn chết à? Hoạ Long Điểm Tinh!” Bộ Trần giận dữ hét lên, lấy tay làm bút, lấy khí thế cuồng long làm mực, hai tay múa may trên không tung tựa như đang vẽ tranh. Khí thế toàn thân hắn ta đột nhiên thay đổi. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt tên tán tu mặt nạ quỷ, gã ta lập tức cười nhạo: “Thế này cũng là Hoạ Long Điểm Tinh ư?” Dứt lời, trong đôi mắt hẹp dài loé qua tia sáng u ám. Bùm! Chân nguyên toàn thân dung hợp với tà khí rồi tản ra như làn sương máu, gã ta tung cú đấm đỡ đòn. Soạt soạt! Hoạ Long Điểm Tinh mà Bộ Trần luôn tự hào vừa mới thành hình đã vỡ nát, lục phủ ngũ tạng nổ tung ngay tại chỗ, sau khi ngã xuống đất, hắn ta đau đớn gào thét. “Thuỷ nguyệt lưu quang, mưa thu như sấm!” Tiêu Nhiên khẽ quát một tiếng, ánh trăng tựa hồ nước trên người hắn ta toả ra như trăng mùa thu. Nhưng trong cơn mua thu như nước trút này, kiếm của hắn ta lại lao nhanh tới như tia chớp. “Huyết Sát Thiên Hạ!” Tán tu mặt nạ quỷ khịt mũi, toàn thân ngưng tụ huyết quang, sau đó nổ tung ầm ầm. Ánh trăng hoá thành cơn mưa thu lập tức tan biến, nhát kiếm như sấm của Tiêu Nhiên còn chưa tới thì uy thế đã giảm mạnh. “Cút đi”. Gã ta đá một phát nhanh như chớp, làm cho Tiêu Nhiên bay ngược về lại bên cạnh Bộ Trần. Sột soạt!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Nhiên đâm trúng tim của tán tu mặt nạ quỷ, nhưng hắn ta chưa kịp mừng rỡ đã bị một lực phản chấn làm văng ra. Nó khiến hắn ta văng ngược ra xa rồi hộc máu, nheo mắt nhìn kĩ lại mới kinh ngạc phát hiện tên tán tu mặt nạ quỷ đang mặc một bộ huyền giáp lập loè ánh sáng mờ ảo. “Nguỵ Bảo Giáp!” Trong mắt Tiêu Nhiên chợt loé qua vẻ tuyệt vọng, ánh sáng mờ ảo lấp loé trên bộ huyền giáp rõ ràng là một đường linh văn không hoàn chỉnh. Đây là một món nguỵ bảo khí còn mạnh hơn cả huyền giáp. “Ghê tởm, tu vi đã cao hơn chúng ta mà còn mặc một bộ nguỵ bảo khí”. Bộ Trần nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được phẫn nộ. Tán tu mặt nạ quỷ lạnh nhạt đáp: “Thần binh lợi khí chỉ nằm trong tay cao thủ mới có thể phát huy được tác dụng. Dù có cho hai tên vô dụng các ngươi bảo khí, ta muốn bóp ch3t các ngươi cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến hôi”. “Các ngươi nói gì?” Vừa nghe thấy tên tán tu mặt nạ quỷ gọi mình là kẻ vô dụng, Bộ Trần lập tức nổi giận. “Nói hai người các ngươi đều vô dụng đấy”. Tán tu mặt nạ quỷ cười khẩy, không nể mặt chút nào. “Muốn chết à? Hoạ Long Điểm Tinh!” Bộ Trần giận dữ hét lên, lấy tay làm bút, lấy khí thế cuồng long làm mực, hai tay múa may trên không tung tựa như đang vẽ tranh. Khí thế toàn thân hắn ta đột nhiên thay đổi. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt tên tán tu mặt nạ quỷ, gã ta lập tức cười nhạo: “Thế này cũng là Hoạ Long Điểm Tinh ư?” Dứt lời, trong đôi mắt hẹp dài loé qua tia sáng u ám. Bùm! Chân nguyên toàn thân dung hợp với tà khí rồi tản ra như làn sương máu, gã ta tung cú đấm đỡ đòn. Soạt soạt! Hoạ Long Điểm Tinh mà Bộ Trần luôn tự hào vừa mới thành hình đã vỡ nát, lục phủ ngũ tạng nổ tung ngay tại chỗ, sau khi ngã xuống đất, hắn ta đau đớn gào thét. “Thuỷ nguyệt lưu quang, mưa thu như sấm!” Tiêu Nhiên khẽ quát một tiếng, ánh trăng tựa hồ nước trên người hắn ta toả ra như trăng mùa thu. Nhưng trong cơn mua thu như nước trút này, kiếm của hắn ta lại lao nhanh tới như tia chớp. “Huyết Sát Thiên Hạ!” Tán tu mặt nạ quỷ khịt mũi, toàn thân ngưng tụ huyết quang, sau đó nổ tung ầm ầm. Ánh trăng hoá thành cơn mưa thu lập tức tan biến, nhát kiếm như sấm của Tiêu Nhiên còn chưa tới thì uy thế đã giảm mạnh. “Cút đi”. Gã ta đá một phát nhanh như chớp, làm cho Tiêu Nhiên bay ngược về lại bên cạnh Bộ Trần. Sột soạt!