“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 676
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tán tu mặt nạ quỷ chậm rãi bước về phía hai người, tà khí kinh khủng tựa núi thây biển máu dần tới gần theo bước đi của gã ta. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sợ thất thần, liên tục bò lết về phía sau. Bóng ma tử vong từng bước tới gần. Phịch! Khi thấy khó thoát được cái chết, Bộ Trần đột nhiên quỳ xuống cầu xin: “Tiền bối giơ cao đánh khẽ, hai người chúng ta đều là nhân tài của tứ đại tông môn, nếu ngươi giết chúng ta sẽ không có ích lợi gì cả, sẽ chỉ mang lại hoạ lớn ngập trời thôi”. Cảnh này khiến cho hai tên tán tu kia cười như điên. Các đệ tử Cao gia và nhân tài tông môn còn lại đều không dám tin, hoàn toàn không ngờ Bộ Trần hết sức kiêu ngạo trước đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ! “Ha ha! Ta không biết mình đã giết bao nhiêu nhân tài của tứ đại tông môn, tại sao phải tha cho ngươi?” Tên tán tu mặt nạ quỷ bật cười, đột nhiên tháo mặt nạ ra, một khuôn mặt tái nhợt và dữ tợn xuất hiện trong mắt mọi người. “Huyết Phong! Kẻ xếp hạng chín mươi tám trên bảng đạo tặc!” Vẻ kinh hãi thoáng qua trong mắt Tiêu Nhiên, toàn thân hắn ta run bần bật. “Quỳ xuống hết cho lão tử, nếu kẻ nào còn chống cự, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!” Đạo tặc Huyết Phong tháo mặt nạ xuống, quát lớn. Phịch! Những người còn lại vốn đã sợ mất mật, lại thấy Bộ Trần đã quỳ xuống xin tha. Tiếng quát đầy tà khí này vừa vang lên, họ lập tức sợ hết hồn, quỳ phịch xuống đất. “Đại ca, còn một nữ nhân chưa quỳ, nàng ta có làn da mềm mại, trông cũng không tệ lắm!” Tán tu mặt gầy nhìn thấy Bạch Thu Thuỷ, trong mắt loé qua vẻ d@m đãng. “Khà khà! Trong rừng già Huyết Cốt rất khó gặp được nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp như thế này”. Tán tu một mắt nhếch miệng cười, cùng tên tán tu mặt gầy bước về phía Bạch Thu Thuỷ. Bộ Trần và Tiêu Nhiên quỳ dưới đất với vẻ mặt kìm nén, trong đầu nảy lên vô số ý nghĩ, nhưng họ không dám nhúc nhích. Họ biết rất rõ, nếu Bạch Thu Thuỷ rơi vào tay hai người sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng họ thậm chí còn không dám mở miệng nói một chữ nào. “Khốn khiếp, đừng động vào Bạch tiểu thư!” Cao Du đang quỳ dưới đất, khi thấy hai người đang dần tới gần Bạch Thu Thuỷ, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận. Hắn ta hét lớn một tiếng, điên cuồng lao về phía hai tên tán tu. “Cút sang một bên đi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tán tu mặt nạ quỷ chậm rãi bước về phía hai người, tà khí kinh khủng tựa núi thây biển máu dần tới gần theo bước đi của gã ta. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sợ thất thần, liên tục bò lết về phía sau. Bóng ma tử vong từng bước tới gần. Phịch! Khi thấy khó thoát được cái chết, Bộ Trần đột nhiên quỳ xuống cầu xin: “Tiền bối giơ cao đánh khẽ, hai người chúng ta đều là nhân tài của tứ đại tông môn, nếu ngươi giết chúng ta sẽ không có ích lợi gì cả, sẽ chỉ mang lại hoạ lớn ngập trời thôi”. Cảnh này khiến cho hai tên tán tu kia cười như điên. Các đệ tử Cao gia và nhân tài tông môn còn lại đều không dám tin, hoàn toàn không ngờ Bộ Trần hết sức kiêu ngạo trước đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ! “Ha ha! Ta không biết mình đã giết bao nhiêu nhân tài của tứ đại tông môn, tại sao phải tha cho ngươi?” Tên tán tu mặt nạ quỷ bật cười, đột nhiên tháo mặt nạ ra, một khuôn mặt tái nhợt và dữ tợn xuất hiện trong mắt mọi người. “Huyết Phong! Kẻ xếp hạng chín mươi tám trên bảng đạo tặc!” Vẻ kinh hãi thoáng qua trong mắt Tiêu Nhiên, toàn thân hắn ta run bần bật. “Quỳ xuống hết cho lão tử, nếu kẻ nào còn chống cự, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!” Đạo tặc Huyết Phong tháo mặt nạ xuống, quát lớn. Phịch! Những người còn lại vốn đã sợ mất mật, lại thấy Bộ Trần đã quỳ xuống xin tha. Tiếng quát đầy tà khí này vừa vang lên, họ lập tức sợ hết hồn, quỳ phịch xuống đất. “Đại ca, còn một nữ nhân chưa quỳ, nàng ta có làn da mềm mại, trông cũng không tệ lắm!” Tán tu mặt gầy nhìn thấy Bạch Thu Thuỷ, trong mắt loé qua vẻ d@m đãng. “Khà khà! Trong rừng già Huyết Cốt rất khó gặp được nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp như thế này”. Tán tu một mắt nhếch miệng cười, cùng tên tán tu mặt gầy bước về phía Bạch Thu Thuỷ. Bộ Trần và Tiêu Nhiên quỳ dưới đất với vẻ mặt kìm nén, trong đầu nảy lên vô số ý nghĩ, nhưng họ không dám nhúc nhích. Họ biết rất rõ, nếu Bạch Thu Thuỷ rơi vào tay hai người sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng họ thậm chí còn không dám mở miệng nói một chữ nào. “Khốn khiếp, đừng động vào Bạch tiểu thư!” Cao Du đang quỳ dưới đất, khi thấy hai người đang dần tới gần Bạch Thu Thuỷ, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận. Hắn ta hét lớn một tiếng, điên cuồng lao về phía hai tên tán tu. “Cút sang một bên đi”.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tán tu mặt nạ quỷ chậm rãi bước về phía hai người, tà khí kinh khủng tựa núi thây biển máu dần tới gần theo bước đi của gã ta. Bộ Trần và Tiêu Nhiên sợ thất thần, liên tục bò lết về phía sau. Bóng ma tử vong từng bước tới gần. Phịch! Khi thấy khó thoát được cái chết, Bộ Trần đột nhiên quỳ xuống cầu xin: “Tiền bối giơ cao đánh khẽ, hai người chúng ta đều là nhân tài của tứ đại tông môn, nếu ngươi giết chúng ta sẽ không có ích lợi gì cả, sẽ chỉ mang lại hoạ lớn ngập trời thôi”. Cảnh này khiến cho hai tên tán tu kia cười như điên. Các đệ tử Cao gia và nhân tài tông môn còn lại đều không dám tin, hoàn toàn không ngờ Bộ Trần hết sức kiêu ngạo trước đó lại quỳ xuống cầu xin tha thứ! “Ha ha! Ta không biết mình đã giết bao nhiêu nhân tài của tứ đại tông môn, tại sao phải tha cho ngươi?” Tên tán tu mặt nạ quỷ bật cười, đột nhiên tháo mặt nạ ra, một khuôn mặt tái nhợt và dữ tợn xuất hiện trong mắt mọi người. “Huyết Phong! Kẻ xếp hạng chín mươi tám trên bảng đạo tặc!” Vẻ kinh hãi thoáng qua trong mắt Tiêu Nhiên, toàn thân hắn ta run bần bật. “Quỳ xuống hết cho lão tử, nếu kẻ nào còn chống cự, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!” Đạo tặc Huyết Phong tháo mặt nạ xuống, quát lớn. Phịch! Những người còn lại vốn đã sợ mất mật, lại thấy Bộ Trần đã quỳ xuống xin tha. Tiếng quát đầy tà khí này vừa vang lên, họ lập tức sợ hết hồn, quỳ phịch xuống đất. “Đại ca, còn một nữ nhân chưa quỳ, nàng ta có làn da mềm mại, trông cũng không tệ lắm!” Tán tu mặt gầy nhìn thấy Bạch Thu Thuỷ, trong mắt loé qua vẻ d@m đãng. “Khà khà! Trong rừng già Huyết Cốt rất khó gặp được nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp như thế này”. Tán tu một mắt nhếch miệng cười, cùng tên tán tu mặt gầy bước về phía Bạch Thu Thuỷ. Bộ Trần và Tiêu Nhiên quỳ dưới đất với vẻ mặt kìm nén, trong đầu nảy lên vô số ý nghĩ, nhưng họ không dám nhúc nhích. Họ biết rất rõ, nếu Bạch Thu Thuỷ rơi vào tay hai người sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng họ thậm chí còn không dám mở miệng nói một chữ nào. “Khốn khiếp, đừng động vào Bạch tiểu thư!” Cao Du đang quỳ dưới đất, khi thấy hai người đang dần tới gần Bạch Thu Thuỷ, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận. Hắn ta hét lớn một tiếng, điên cuồng lao về phía hai tên tán tu. “Cút sang một bên đi”.