“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 677

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên tán tu mặt gầy không thèm nhìn, bàn tay gầy trơ xương biến thành móng vuốt sắc bén gầy đét vồ về phía tim Cao Du.  Nếu bị vồ trúng, Cao Du vốn đã bị thương chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.  Vèo!  Nhưng khi tay gã ta sắp chạm vào Cao Du, một tia kiếm quang màu tím từ xa bắn tới như tia điện.  Tán tu mặt gầy giật mình, vội vàng rụt tay về, nghiêng người né tránh tia kiếm quang đáng sợ này.  “Ai?”  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt tên tán tu một mắt, gã ta lạnh giọng hỏi.  “Người sẽ giết các ngươi!”  Một giọng nói trong trẻo như nước suối trên núi đổ xuống phát ra tiếng tí tách, rõ ràng là vô cùng ngông cuồng nhưng lại nghe rất êm tai, tựa như nước và mây, không nhiễm một hạt bụi.  Và cũng như một làn gió nhẹ thổi qua vườn hoa.  Cao Du thoát chết, vừa nghe thấy câu này thì mừng rỡ ngoảnh đầu lại nhìn.  Trong biển hoa, người nói mặc áo xanh, đeo hộp đựng kiếm trên lưng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đang chậm rãi bước tới.   Không phải Lâm Nhất thì là ai?  Hắn đã tập luyện quyền pháp cùng với mãnh hổ kim sắc ở chỗ sâu trong linh cốc, nơi Thanh Huyền tiền bối sống ẩn.  Sau khi Long Hổ Quyền có tiến bộ, hắn nhân lúc trời chưa tối chạy về.  Nhưng không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh thê thảm như thế.  Đội hộ tống Cao gia có hơn ba mươi người, thế mà đã chết mất một nửa, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, gần như không được toàn thây. Xương cốt gãy vụn, chân tay bị cụt, máu và nội tạng lẫn vào trong biển hoa nát bét, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.  Ngoại trừ Bạch Thu Thuỷ, tất cả những người còn sống đều quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt khuất phục, vô cùng nhục nhã.  Ngược lại những người được tiện tay cứu sống trước đó lại rất can đảm, ngay cả Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn vùi đầu vào giữa hai chân của mình.  Nhóm đệ tử cậy thế nạt người kia lại dám nhớ rõ bổn phận của mình trong thời khắc sinh tử.  Trong chuyến đi này, đội hộ vệ của Cao gia chỉ có một nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an toàn của Bạch Thu Thuỷ.  Nhưng bây giờ, rõ ràng tên tán tu một mắt và tán tu mặt gầy muốn sàm sỡ Bạch Thu Thuỷ.  Ngước mắt nhìn qua thì chỉ có một mình Cao Du dám đứng ra.  Nói đến cũng thật nực cười.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên tán tu mặt gầy không thèm nhìn, bàn tay gầy trơ xương biến thành móng vuốt sắc bén gầy đét vồ về phía tim Cao Du.  Nếu bị vồ trúng, Cao Du vốn đã bị thương chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.  Vèo!  Nhưng khi tay gã ta sắp chạm vào Cao Du, một tia kiếm quang màu tím từ xa bắn tới như tia điện.  Tán tu mặt gầy giật mình, vội vàng rụt tay về, nghiêng người né tránh tia kiếm quang đáng sợ này.  “Ai?”  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt tên tán tu một mắt, gã ta lạnh giọng hỏi.  “Người sẽ giết các ngươi!”  Một giọng nói trong trẻo như nước suối trên núi đổ xuống phát ra tiếng tí tách, rõ ràng là vô cùng ngông cuồng nhưng lại nghe rất êm tai, tựa như nước và mây, không nhiễm một hạt bụi.  Và cũng như một làn gió nhẹ thổi qua vườn hoa.  Cao Du thoát chết, vừa nghe thấy câu này thì mừng rỡ ngoảnh đầu lại nhìn.  Trong biển hoa, người nói mặc áo xanh, đeo hộp đựng kiếm trên lưng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đang chậm rãi bước tới.   Không phải Lâm Nhất thì là ai?  Hắn đã tập luyện quyền pháp cùng với mãnh hổ kim sắc ở chỗ sâu trong linh cốc, nơi Thanh Huyền tiền bối sống ẩn.  Sau khi Long Hổ Quyền có tiến bộ, hắn nhân lúc trời chưa tối chạy về.  Nhưng không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh thê thảm như thế.  Đội hộ tống Cao gia có hơn ba mươi người, thế mà đã chết mất một nửa, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, gần như không được toàn thây. Xương cốt gãy vụn, chân tay bị cụt, máu và nội tạng lẫn vào trong biển hoa nát bét, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.  Ngoại trừ Bạch Thu Thuỷ, tất cả những người còn sống đều quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt khuất phục, vô cùng nhục nhã.  Ngược lại những người được tiện tay cứu sống trước đó lại rất can đảm, ngay cả Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn vùi đầu vào giữa hai chân của mình.  Nhóm đệ tử cậy thế nạt người kia lại dám nhớ rõ bổn phận của mình trong thời khắc sinh tử.  Trong chuyến đi này, đội hộ vệ của Cao gia chỉ có một nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an toàn của Bạch Thu Thuỷ.  Nhưng bây giờ, rõ ràng tên tán tu một mắt và tán tu mặt gầy muốn sàm sỡ Bạch Thu Thuỷ.  Ngước mắt nhìn qua thì chỉ có một mình Cao Du dám đứng ra.  Nói đến cũng thật nực cười.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên tán tu mặt gầy không thèm nhìn, bàn tay gầy trơ xương biến thành móng vuốt sắc bén gầy đét vồ về phía tim Cao Du.  Nếu bị vồ trúng, Cao Du vốn đã bị thương chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.  Vèo!  Nhưng khi tay gã ta sắp chạm vào Cao Du, một tia kiếm quang màu tím từ xa bắn tới như tia điện.  Tán tu mặt gầy giật mình, vội vàng rụt tay về, nghiêng người né tránh tia kiếm quang đáng sợ này.  “Ai?”  Tia sáng lạnh loé qua trong mắt tên tán tu một mắt, gã ta lạnh giọng hỏi.  “Người sẽ giết các ngươi!”  Một giọng nói trong trẻo như nước suối trên núi đổ xuống phát ra tiếng tí tách, rõ ràng là vô cùng ngông cuồng nhưng lại nghe rất êm tai, tựa như nước và mây, không nhiễm một hạt bụi.  Và cũng như một làn gió nhẹ thổi qua vườn hoa.  Cao Du thoát chết, vừa nghe thấy câu này thì mừng rỡ ngoảnh đầu lại nhìn.  Trong biển hoa, người nói mặc áo xanh, đeo hộp đựng kiếm trên lưng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đang chậm rãi bước tới.   Không phải Lâm Nhất thì là ai?  Hắn đã tập luyện quyền pháp cùng với mãnh hổ kim sắc ở chỗ sâu trong linh cốc, nơi Thanh Huyền tiền bối sống ẩn.  Sau khi Long Hổ Quyền có tiến bộ, hắn nhân lúc trời chưa tối chạy về.  Nhưng không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh thê thảm như thế.  Đội hộ tống Cao gia có hơn ba mươi người, thế mà đã chết mất một nửa, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, gần như không được toàn thây. Xương cốt gãy vụn, chân tay bị cụt, máu và nội tạng lẫn vào trong biển hoa nát bét, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.  Ngoại trừ Bạch Thu Thuỷ, tất cả những người còn sống đều quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt khuất phục, vô cùng nhục nhã.  Ngược lại những người được tiện tay cứu sống trước đó lại rất can đảm, ngay cả Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn vùi đầu vào giữa hai chân của mình.  Nhóm đệ tử cậy thế nạt người kia lại dám nhớ rõ bổn phận của mình trong thời khắc sinh tử.  Trong chuyến đi này, đội hộ vệ của Cao gia chỉ có một nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an toàn của Bạch Thu Thuỷ.  Nhưng bây giờ, rõ ràng tên tán tu một mắt và tán tu mặt gầy muốn sàm sỡ Bạch Thu Thuỷ.  Ngước mắt nhìn qua thì chỉ có một mình Cao Du dám đứng ra.  Nói đến cũng thật nực cười.  

Chương 677