“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 801
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, nhất thiết phải chặn được Chung Vân Tiêu lại!” “Đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ nghe lệnh, chặn giết Chung Vân Tiêu!” Sắc mặt Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều khó coi như nhau, lớn tiếng quát. Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị ganh ghét, Lâm Nhất lộ ra tài năng bậc này, khó tránh khỏi đột ngột sinh ra nhiều kẻ địch. “Đừng mơ!” Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền mặt mũi sa sầm, dẫn theo đệ tử đồng minh của mình nhanh chóng tiến lên. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể để đám người này quấy nhiễu đến Lâm Nhất. Cố Vân Phi đang dẫn đầu, quay lại nhìn thì bật cười lạnh lùng, trái lại giúp hắn đỡ tốn sức. Giết! Trong bối cảnh hỗn loạn, rất nhiều đệ tử của các đồng minh giống như cơn thuỷ triều tràn về phía Lâm Nhất, muốn chặn đứng hắn lại. “Ngây thơ!” Bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười một tiếng lạnh lùng, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, Chân nguyên khắp người xao động không ngừng. Huyền Ảnh Mê Tông, Như Nhật Tại Thiên! Đúng vào lúc tất cả mọi người tưởng Lâm Nhất đã ngây ngốc rồi thì hắn bỗng quát lên một tiếng, xiêm áo phần phật, tóc dài tung bay. Khắp cả người từ trên xuống dưới phát ra luồng kim quang rực rỡ chói mắt, thân ảnh mơ hồ giống như một vầng thái dương lúc ban mai, theo đôi cánh tay giang ra, cơ thể hắn bay thẳng lên trời. Hồng hộc! Cơ thể giống như con thần điêu thượng cổ, trong không trung quét qua một luồng kim quang nhanh như thiểm điện, lại như kinh hồng, loáng lên một cái rồi biến mất ngay phía trên đầu tất cả mọi người. Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống mặt đất, cỏ Kiếm Hoàng thân bóng như ngọc, trong suốt lấp lánh đã cách hắn không quá nghìn mét. Cố Vân Phi trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, ngay lập tức ngây ra như phỗng. Không chỉ hắn ta, trong đáy mắt của Tiêu Phong, Nguỵ Tùng Hàn, Nhiếp Thiên và Hàn Phong đều là kinh hoàng. Điều này không thể nào! Tất cả mọi người đều không ngờ đến được, Lâm Nhất chỉ dựa vào một chiêu Như Nhật Tại Thiên mà đã vượt qua hết tất cả mọi người. Cho dù là dẫn trước rất xa, Cố Vân Phi mới vừa rồi còn đang dương dương tự đắc, cảm thấy Lâm Nhất đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người thì giờ đây cũng không thể ngờ được. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cỏ Kiếm Hoàng chỉ còn cách Lâm Nhất một nghìn mét, không tin cũng phải tin. “Cướp cỏ Kiếm Hoàng với ta, muốn chết!” Cố Vân Phi chủ động tấn công trước, trên vai vác thanh kiếm màu đen khổng lồ. Quét lên một trận kiếm phong quay cuồng, va chạm mạnh với luồng kiếm phong mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra, tạo nên một tiếng nổ vang trời chấn động màng nhĩ. Bỗng nhiên, thế tấn công mà một kiếm này tạo ra, dường như đã đánh nát cả uy áp mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra. “Phá Sơn kiếm pháp!” Chiêu này vừa xuất ra, bỗng gây lên từng đợt tiếng kêu kinh hãi phát ra từ hòn đảo giữa lòng hồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, nhất thiết phải chặn được Chung Vân Tiêu lại!” “Đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ nghe lệnh, chặn giết Chung Vân Tiêu!” Sắc mặt Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều khó coi như nhau, lớn tiếng quát. Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị ganh ghét, Lâm Nhất lộ ra tài năng bậc này, khó tránh khỏi đột ngột sinh ra nhiều kẻ địch. “Đừng mơ!” Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền mặt mũi sa sầm, dẫn theo đệ tử đồng minh của mình nhanh chóng tiến lên. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể để đám người này quấy nhiễu đến Lâm Nhất. Cố Vân Phi đang dẫn đầu, quay lại nhìn thì bật cười lạnh lùng, trái lại giúp hắn đỡ tốn sức. Giết! Trong bối cảnh hỗn loạn, rất nhiều đệ tử của các đồng minh giống như cơn thuỷ triều tràn về phía Lâm Nhất, muốn chặn đứng hắn lại. “Ngây thơ!” Bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười một tiếng lạnh lùng, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, Chân nguyên khắp người xao động không ngừng. Huyền Ảnh Mê Tông, Như Nhật Tại Thiên! Đúng vào lúc tất cả mọi người tưởng Lâm Nhất đã ngây ngốc rồi thì hắn bỗng quát lên một tiếng, xiêm áo phần phật, tóc dài tung bay. Khắp cả người từ trên xuống dưới phát ra luồng kim quang rực rỡ chói mắt, thân ảnh mơ hồ giống như một vầng thái dương lúc ban mai, theo đôi cánh tay giang ra, cơ thể hắn bay thẳng lên trời. Hồng hộc! Cơ thể giống như con thần điêu thượng cổ, trong không trung quét qua một luồng kim quang nhanh như thiểm điện, lại như kinh hồng, loáng lên một cái rồi biến mất ngay phía trên đầu tất cả mọi người. Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống mặt đất, cỏ Kiếm Hoàng thân bóng như ngọc, trong suốt lấp lánh đã cách hắn không quá nghìn mét. Cố Vân Phi trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, ngay lập tức ngây ra như phỗng. Không chỉ hắn ta, trong đáy mắt của Tiêu Phong, Nguỵ Tùng Hàn, Nhiếp Thiên và Hàn Phong đều là kinh hoàng. Điều này không thể nào! Tất cả mọi người đều không ngờ đến được, Lâm Nhất chỉ dựa vào một chiêu Như Nhật Tại Thiên mà đã vượt qua hết tất cả mọi người. Cho dù là dẫn trước rất xa, Cố Vân Phi mới vừa rồi còn đang dương dương tự đắc, cảm thấy Lâm Nhất đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người thì giờ đây cũng không thể ngờ được. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cỏ Kiếm Hoàng chỉ còn cách Lâm Nhất một nghìn mét, không tin cũng phải tin. “Cướp cỏ Kiếm Hoàng với ta, muốn chết!” Cố Vân Phi chủ động tấn công trước, trên vai vác thanh kiếm màu đen khổng lồ. Quét lên một trận kiếm phong quay cuồng, va chạm mạnh với luồng kiếm phong mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra, tạo nên một tiếng nổ vang trời chấn động màng nhĩ. Bỗng nhiên, thế tấn công mà một kiếm này tạo ra, dường như đã đánh nát cả uy áp mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra. “Phá Sơn kiếm pháp!” Chiêu này vừa xuất ra, bỗng gây lên từng đợt tiếng kêu kinh hãi phát ra từ hòn đảo giữa lòng hồ.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đệ tử liên minh Hoả nghe lệnh, nhất thiết phải chặn được Chung Vân Tiêu lại!” “Đệ tử liên minh Nghịch Thuỷ nghe lệnh, chặn giết Chung Vân Tiêu!” Sắc mặt Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều khó coi như nhau, lớn tiếng quát. Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị ganh ghét, Lâm Nhất lộ ra tài năng bậc này, khó tránh khỏi đột ngột sinh ra nhiều kẻ địch. “Đừng mơ!” Lâm Thu Sam và Cố Bắc Huyền mặt mũi sa sầm, dẫn theo đệ tử đồng minh của mình nhanh chóng tiến lên. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, làm sao có thể để đám người này quấy nhiễu đến Lâm Nhất. Cố Vân Phi đang dẫn đầu, quay lại nhìn thì bật cười lạnh lùng, trái lại giúp hắn đỡ tốn sức. Giết! Trong bối cảnh hỗn loạn, rất nhiều đệ tử của các đồng minh giống như cơn thuỷ triều tràn về phía Lâm Nhất, muốn chặn đứng hắn lại. “Ngây thơ!” Bên dưới lớp mặt nạ quỷ, Lâm Nhất bật cười một tiếng lạnh lùng, hai tay kết ấn, nguy nga bất động, Chân nguyên khắp người xao động không ngừng. Huyền Ảnh Mê Tông, Như Nhật Tại Thiên! Đúng vào lúc tất cả mọi người tưởng Lâm Nhất đã ngây ngốc rồi thì hắn bỗng quát lên một tiếng, xiêm áo phần phật, tóc dài tung bay. Khắp cả người từ trên xuống dưới phát ra luồng kim quang rực rỡ chói mắt, thân ảnh mơ hồ giống như một vầng thái dương lúc ban mai, theo đôi cánh tay giang ra, cơ thể hắn bay thẳng lên trời. Hồng hộc! Cơ thể giống như con thần điêu thượng cổ, trong không trung quét qua một luồng kim quang nhanh như thiểm điện, lại như kinh hồng, loáng lên một cái rồi biến mất ngay phía trên đầu tất cả mọi người. Đợi đến khi Lâm Nhất hạ xuống mặt đất, cỏ Kiếm Hoàng thân bóng như ngọc, trong suốt lấp lánh đã cách hắn không quá nghìn mét. Cố Vân Phi trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, ngay lập tức ngây ra như phỗng. Không chỉ hắn ta, trong đáy mắt của Tiêu Phong, Nguỵ Tùng Hàn, Nhiếp Thiên và Hàn Phong đều là kinh hoàng. Điều này không thể nào! Tất cả mọi người đều không ngờ đến được, Lâm Nhất chỉ dựa vào một chiêu Như Nhật Tại Thiên mà đã vượt qua hết tất cả mọi người. Cho dù là dẫn trước rất xa, Cố Vân Phi mới vừa rồi còn đang dương dương tự đắc, cảm thấy Lâm Nhất đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người thì giờ đây cũng không thể ngờ được. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cỏ Kiếm Hoàng chỉ còn cách Lâm Nhất một nghìn mét, không tin cũng phải tin. “Cướp cỏ Kiếm Hoàng với ta, muốn chết!” Cố Vân Phi chủ động tấn công trước, trên vai vác thanh kiếm màu đen khổng lồ. Quét lên một trận kiếm phong quay cuồng, va chạm mạnh với luồng kiếm phong mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra, tạo nên một tiếng nổ vang trời chấn động màng nhĩ. Bỗng nhiên, thế tấn công mà một kiếm này tạo ra, dường như đã đánh nát cả uy áp mà cỏ Kiếm Hoàng phát ra. “Phá Sơn kiếm pháp!” Chiêu này vừa xuất ra, bỗng gây lên từng đợt tiếng kêu kinh hãi phát ra từ hòn đảo giữa lòng hồ.