“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 802

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cố Vân Phi đứng thứ 18 bảng Nhân, kiếm pháp nổi danh bởi sự cứng rắn, mạnh mẽ bá đạo, sức mạnh bộc phát cực lớn. Xem xét hết cả hòn đảo giữa lòng hồ này, người có thể tiếp một chiêu của hắn chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người có thể tiếp một kiếm của hắn mà còn không bị trọng thương thì hầu như không có.  Bất luận là Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân, hay là Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ, lại hoặc là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều không hề tự tin có thể làm được.  Nếu đánh nhau với hắn ta, hoặc là dựa vào ưu thế về số lượng, hoặc là đợi cho đến khi hắn ta sức cùng lực kiệt rồi mới tấn công.  Một kiếm này vừa khéo đúng lúc Lâm Nhất đáp xuống đất, thậm chí còn chưa kịp xoay người. Kiếm này của hắn ta vừa mới đánh vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng, từ không trung chém xuống, kiếm mang chưa kịp chạm đến đã vang lên tiếng nổ lốp bốp trong không trung, chấn động khiến màng nhĩ rung lên.  “Giết hắn đi!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, trong mắt hai người này thoáng qua vẻ hung tàn, bọn họ đã ngứa mắt với Lâm Nhất từ lâu. Mắt thấy cơ hội hiếm có, nên ngay lập tức cùng tung người nhảy lên, chuẩn bị không để cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, tranh thủ thời cơ đánh rắn giập đầu.  “Người này không thể giữ lại!”  Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân và Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ đã thống nhất chung một mục tiêu rất nhanh.  So với Cố Vân Phi đơn thương độc mã, phía sau người này còn có ba liên minh Quỷ Hoả, Phá Quân và Viêm Nguyệt, vì vậy càng khó đối phó hơn.  Trước mắt, Cố Vân Phi đang chống lại hắn, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.  Giết!  Kiếm tuốt khỏi vỏ, sát ý ngút trời, hai người dường như đồng thời ra tay cùng một lúc. Tiếp ngay sau đó là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, mỗi người một chiêu, phong mang mặc dù không thể bá đạo được bằng Cố Vân Phi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, mà còn nhiều hơn một chút biến số, cũng vô cùng khó nhằn.  Trong một lúc, trên hòn đảo giữa lòng hồ, năm người có thực lực mạnh nhất đều liên thủ với nhau để giết Lâm Nhất.  Cục diện nguy hiểm vô cùng.  Phía sau lưng là cuộc chiến giữa các đại đồng minh khác cùng với nhóm người Lâm Thu Sam, bọn họ thấy vậy thì sắc mặt xám ngoét, ảm đạm hẳn lên.  Cố Bắc Huyền khẽ giọng than thở: “Đạo hạnh cao hơn người, ắt sẽ bị bài xích thôi”.  Lâm Nhất vừa rồi, một bước vượt qua hết tất cả mọi người dành lấy vị trí dẫn đầu, nhưng cũng đồng thời thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  “Tỷ, mau nghĩ cách đi”.  Lâm Yên có chút sốt ruột nói.  Lâm Thu Sam có lòng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cười khổ, nàng ta đâu có biết Thất Huyền Bộ. Cho dù biết thì cũng chắc chắn không tu luyện được đến cảnh giới như của Chung Vân Tiêu.  Tình hình trước mắt đầy nguy hiểm, nhưng nàng ta lại có lòng tin kỳ lạ đối với Chung Vân Tiêu.  Luôn cảm thấy người này sẽ không dễ dàng mạo hiểm, hắn chắc chắn vẫn còn rất nhiều sức mạnh chưa thi triển ra hết.  Những thứ trước mắt này, vào lúc hắn thi triển Như Nhật Tại Thiên, chắc chắn đã dự liệu được từ trước rồi.  “Khá thú vị…”.  So với sự lo lắng và kinh hãi của người ngoài, Lâm Nhất bên dưới lớp mặt nạ lại có vẻ bình tĩnh hơn mức bình thường.  Chặn một kiếm này trước đã!

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cố Vân Phi đứng thứ 18 bảng Nhân, kiếm pháp nổi danh bởi sự cứng rắn, mạnh mẽ bá đạo, sức mạnh bộc phát cực lớn. Xem xét hết cả hòn đảo giữa lòng hồ này, người có thể tiếp một chiêu của hắn chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người có thể tiếp một kiếm của hắn mà còn không bị trọng thương thì hầu như không có.  Bất luận là Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân, hay là Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ, lại hoặc là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều không hề tự tin có thể làm được.  Nếu đánh nhau với hắn ta, hoặc là dựa vào ưu thế về số lượng, hoặc là đợi cho đến khi hắn ta sức cùng lực kiệt rồi mới tấn công.  Một kiếm này vừa khéo đúng lúc Lâm Nhất đáp xuống đất, thậm chí còn chưa kịp xoay người. Kiếm này của hắn ta vừa mới đánh vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng, từ không trung chém xuống, kiếm mang chưa kịp chạm đến đã vang lên tiếng nổ lốp bốp trong không trung, chấn động khiến màng nhĩ rung lên.  “Giết hắn đi!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, trong mắt hai người này thoáng qua vẻ hung tàn, bọn họ đã ngứa mắt với Lâm Nhất từ lâu. Mắt thấy cơ hội hiếm có, nên ngay lập tức cùng tung người nhảy lên, chuẩn bị không để cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, tranh thủ thời cơ đánh rắn giập đầu.  “Người này không thể giữ lại!”  Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân và Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ đã thống nhất chung một mục tiêu rất nhanh.  So với Cố Vân Phi đơn thương độc mã, phía sau người này còn có ba liên minh Quỷ Hoả, Phá Quân và Viêm Nguyệt, vì vậy càng khó đối phó hơn.  Trước mắt, Cố Vân Phi đang chống lại hắn, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.  Giết!  Kiếm tuốt khỏi vỏ, sát ý ngút trời, hai người dường như đồng thời ra tay cùng một lúc. Tiếp ngay sau đó là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, mỗi người một chiêu, phong mang mặc dù không thể bá đạo được bằng Cố Vân Phi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, mà còn nhiều hơn một chút biến số, cũng vô cùng khó nhằn.  Trong một lúc, trên hòn đảo giữa lòng hồ, năm người có thực lực mạnh nhất đều liên thủ với nhau để giết Lâm Nhất.  Cục diện nguy hiểm vô cùng.  Phía sau lưng là cuộc chiến giữa các đại đồng minh khác cùng với nhóm người Lâm Thu Sam, bọn họ thấy vậy thì sắc mặt xám ngoét, ảm đạm hẳn lên.  Cố Bắc Huyền khẽ giọng than thở: “Đạo hạnh cao hơn người, ắt sẽ bị bài xích thôi”.  Lâm Nhất vừa rồi, một bước vượt qua hết tất cả mọi người dành lấy vị trí dẫn đầu, nhưng cũng đồng thời thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  “Tỷ, mau nghĩ cách đi”.  Lâm Yên có chút sốt ruột nói.  Lâm Thu Sam có lòng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cười khổ, nàng ta đâu có biết Thất Huyền Bộ. Cho dù biết thì cũng chắc chắn không tu luyện được đến cảnh giới như của Chung Vân Tiêu.  Tình hình trước mắt đầy nguy hiểm, nhưng nàng ta lại có lòng tin kỳ lạ đối với Chung Vân Tiêu.  Luôn cảm thấy người này sẽ không dễ dàng mạo hiểm, hắn chắc chắn vẫn còn rất nhiều sức mạnh chưa thi triển ra hết.  Những thứ trước mắt này, vào lúc hắn thi triển Như Nhật Tại Thiên, chắc chắn đã dự liệu được từ trước rồi.  “Khá thú vị…”.  So với sự lo lắng và kinh hãi của người ngoài, Lâm Nhất bên dưới lớp mặt nạ lại có vẻ bình tĩnh hơn mức bình thường.  Chặn một kiếm này trước đã!

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Cố Vân Phi đứng thứ 18 bảng Nhân, kiếm pháp nổi danh bởi sự cứng rắn, mạnh mẽ bá đạo, sức mạnh bộc phát cực lớn. Xem xét hết cả hòn đảo giữa lòng hồ này, người có thể tiếp một chiêu của hắn chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người có thể tiếp một kiếm của hắn mà còn không bị trọng thương thì hầu như không có.  Bất luận là Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân, hay là Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ, lại hoặc là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn đều không hề tự tin có thể làm được.  Nếu đánh nhau với hắn ta, hoặc là dựa vào ưu thế về số lượng, hoặc là đợi cho đến khi hắn ta sức cùng lực kiệt rồi mới tấn công.  Một kiếm này vừa khéo đúng lúc Lâm Nhất đáp xuống đất, thậm chí còn chưa kịp xoay người. Kiếm này của hắn ta vừa mới đánh vỡ uy áp của cỏ Kiếm Hoàng, từ không trung chém xuống, kiếm mang chưa kịp chạm đến đã vang lên tiếng nổ lốp bốp trong không trung, chấn động khiến màng nhĩ rung lên.  “Giết hắn đi!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, trong mắt hai người này thoáng qua vẻ hung tàn, bọn họ đã ngứa mắt với Lâm Nhất từ lâu. Mắt thấy cơ hội hiếm có, nên ngay lập tức cùng tung người nhảy lên, chuẩn bị không để cho Lâm Nhất có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, tranh thủ thời cơ đánh rắn giập đầu.  “Người này không thể giữ lại!”  Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân và Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ đã thống nhất chung một mục tiêu rất nhanh.  So với Cố Vân Phi đơn thương độc mã, phía sau người này còn có ba liên minh Quỷ Hoả, Phá Quân và Viêm Nguyệt, vì vậy càng khó đối phó hơn.  Trước mắt, Cố Vân Phi đang chống lại hắn, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất.  Giết!  Kiếm tuốt khỏi vỏ, sát ý ngút trời, hai người dường như đồng thời ra tay cùng một lúc. Tiếp ngay sau đó là Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn, mỗi người một chiêu, phong mang mặc dù không thể bá đạo được bằng Cố Vân Phi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, mà còn nhiều hơn một chút biến số, cũng vô cùng khó nhằn.  Trong một lúc, trên hòn đảo giữa lòng hồ, năm người có thực lực mạnh nhất đều liên thủ với nhau để giết Lâm Nhất.  Cục diện nguy hiểm vô cùng.  Phía sau lưng là cuộc chiến giữa các đại đồng minh khác cùng với nhóm người Lâm Thu Sam, bọn họ thấy vậy thì sắc mặt xám ngoét, ảm đạm hẳn lên.  Cố Bắc Huyền khẽ giọng than thở: “Đạo hạnh cao hơn người, ắt sẽ bị bài xích thôi”.  Lâm Nhất vừa rồi, một bước vượt qua hết tất cả mọi người dành lấy vị trí dẫn đầu, nhưng cũng đồng thời thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.  “Tỷ, mau nghĩ cách đi”.  Lâm Yên có chút sốt ruột nói.  Lâm Thu Sam có lòng mà lực bất tòng tâm, chỉ có thể cười khổ, nàng ta đâu có biết Thất Huyền Bộ. Cho dù biết thì cũng chắc chắn không tu luyện được đến cảnh giới như của Chung Vân Tiêu.  Tình hình trước mắt đầy nguy hiểm, nhưng nàng ta lại có lòng tin kỳ lạ đối với Chung Vân Tiêu.  Luôn cảm thấy người này sẽ không dễ dàng mạo hiểm, hắn chắc chắn vẫn còn rất nhiều sức mạnh chưa thi triển ra hết.  Những thứ trước mắt này, vào lúc hắn thi triển Như Nhật Tại Thiên, chắc chắn đã dự liệu được từ trước rồi.  “Khá thú vị…”.  So với sự lo lắng và kinh hãi của người ngoài, Lâm Nhất bên dưới lớp mặt nạ lại có vẻ bình tĩnh hơn mức bình thường.  Chặn một kiếm này trước đã!

Chương 802