“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 804

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn còn chưa tới gần đã bị hộc máu, văng ra xa.  Nhiếp Thiên và Hàn Phong ra tay sau cảm thấy đầu óc như nổ tung, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cả hai vội vàng thu tay lại, không màng bị phản phệ, nhanh chóng lùi lại, sau khi tiếp đất, họ lại lùi thêm ba bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững.  Một cái búng tay đánh bay hạng mười tám bảng Nhân, một cú đạp đẩy lùi Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn.  Lâm Nhất không chút băn khoăn, vừa thể hiện ra thực lực chân chính của mình đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, không dám lên tiếng.  Ngoại trừ tiếng gió kiếm rít từng hồi, trên hòn đảo giữa hồ không còn âm thanh nào khác.  “Cùng nhau xông lên!”  Cố Vân Phi cầm chặt kiếm, hét lên một tiếng rồi xung phong xông lên.  “Giết hắn!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn lau máu trên khoé miệng, không chút do dự lại tung sát chiêu.  Hàn Phong và Nhiếp Thiên chần chừ, sau đó cắn răng, đưa ra lựa chọn tương tự.  Sẽ không có ai cam lòng cứ thế từ bỏ cỏ Kiếm Hoàng. Khó khăn lắm họ mới đi tới được đây, đâu thể dễ dàng bỏ qua được.  Nhìn năm người lấy lại uy thế, hợp sức tấn công, vẻ mặt Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, vẫn chưa hết hi vọng sao?  Nếu hắn không kiêng dè gì, không sợ bại lộ thân phận, chỉ cần một chiêu của Long Hổ Quyền là có thể giải quyết.  Nhưng rõ ràng đây không phải là lúc bại lộ thân phận, lúc này năm người hợp sức lại thật sự khá phiền phức.  Nếu đã vậy thì cứ để hoa Tử Diên mặc sức nở rộ đi!  Lâm Nhất nhắm mắt lại...  Hắn đọc thầm một chữ “sinh”, bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở vùng đan điền lần lượt nở rộ. Đợi đến khi tất cả đều nở rộ, bên trong cơ thể Lâm Nhất tràn ngập Tử Diên kiếm kình giống như dung nham tích tụ trước khi núi lửa phun trào.  Tử Diên Kiếm Quyết tầng bảy đỉnh phong được thi triển triệt để, mặc sức bùng nổ.  Như trái tim ta, như kiếm của ta, cháy lên đi hoa Tử Diên!  Ngay khi Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lập loè ánh sáng, Tử Diên Thánh Hoả bừng cháy trên những cánh hoa trong vùng đan điền, mãi không dập tắt.  Vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, năm người đang lao nhanh tới lập tức rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.  Ý định thoái lui bỗng dưng dâng lên trong lòng họ.  Có thể lùi lại được ư?  Lâm Nhất đấm một cú, trong cơ thể vang lên tiếng leng keng, chân nguyên dồi dào kèm theo kiếm ý vô tận điên cuồng trào ra như núi lửa phun trào.  Một tia kiếm quang cùng với quyền mang rít gào lao đi.  Ở trong mắt năm người, tia kiếm quang này như một con rồng khổng lồ lao đến, họ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, trên người họ bị thủng trăm nghìn lỗ, máu chảy giàn giụa, đầy những vết thương đáng sợ.  Rầm rầm rầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn còn chưa tới gần đã bị hộc máu, văng ra xa.  Nhiếp Thiên và Hàn Phong ra tay sau cảm thấy đầu óc như nổ tung, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cả hai vội vàng thu tay lại, không màng bị phản phệ, nhanh chóng lùi lại, sau khi tiếp đất, họ lại lùi thêm ba bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững.  Một cái búng tay đánh bay hạng mười tám bảng Nhân, một cú đạp đẩy lùi Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn.  Lâm Nhất không chút băn khoăn, vừa thể hiện ra thực lực chân chính của mình đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, không dám lên tiếng.  Ngoại trừ tiếng gió kiếm rít từng hồi, trên hòn đảo giữa hồ không còn âm thanh nào khác.  “Cùng nhau xông lên!”  Cố Vân Phi cầm chặt kiếm, hét lên một tiếng rồi xung phong xông lên.  “Giết hắn!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn lau máu trên khoé miệng, không chút do dự lại tung sát chiêu.  Hàn Phong và Nhiếp Thiên chần chừ, sau đó cắn răng, đưa ra lựa chọn tương tự.  Sẽ không có ai cam lòng cứ thế từ bỏ cỏ Kiếm Hoàng. Khó khăn lắm họ mới đi tới được đây, đâu thể dễ dàng bỏ qua được.  Nhìn năm người lấy lại uy thế, hợp sức tấn công, vẻ mặt Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, vẫn chưa hết hi vọng sao?  Nếu hắn không kiêng dè gì, không sợ bại lộ thân phận, chỉ cần một chiêu của Long Hổ Quyền là có thể giải quyết.  Nhưng rõ ràng đây không phải là lúc bại lộ thân phận, lúc này năm người hợp sức lại thật sự khá phiền phức.  Nếu đã vậy thì cứ để hoa Tử Diên mặc sức nở rộ đi!  Lâm Nhất nhắm mắt lại...  Hắn đọc thầm một chữ “sinh”, bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở vùng đan điền lần lượt nở rộ. Đợi đến khi tất cả đều nở rộ, bên trong cơ thể Lâm Nhất tràn ngập Tử Diên kiếm kình giống như dung nham tích tụ trước khi núi lửa phun trào.  Tử Diên Kiếm Quyết tầng bảy đỉnh phong được thi triển triệt để, mặc sức bùng nổ.  Như trái tim ta, như kiếm của ta, cháy lên đi hoa Tử Diên!  Ngay khi Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lập loè ánh sáng, Tử Diên Thánh Hoả bừng cháy trên những cánh hoa trong vùng đan điền, mãi không dập tắt.  Vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, năm người đang lao nhanh tới lập tức rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.  Ý định thoái lui bỗng dưng dâng lên trong lòng họ.  Có thể lùi lại được ư?  Lâm Nhất đấm một cú, trong cơ thể vang lên tiếng leng keng, chân nguyên dồi dào kèm theo kiếm ý vô tận điên cuồng trào ra như núi lửa phun trào.  Một tia kiếm quang cùng với quyền mang rít gào lao đi.  Ở trong mắt năm người, tia kiếm quang này như một con rồng khổng lồ lao đến, họ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, trên người họ bị thủng trăm nghìn lỗ, máu chảy giàn giụa, đầy những vết thương đáng sợ.  Rầm rầm rầm! 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn còn chưa tới gần đã bị hộc máu, văng ra xa.  Nhiếp Thiên và Hàn Phong ra tay sau cảm thấy đầu óc như nổ tung, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cả hai vội vàng thu tay lại, không màng bị phản phệ, nhanh chóng lùi lại, sau khi tiếp đất, họ lại lùi thêm ba bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững.  Một cái búng tay đánh bay hạng mười tám bảng Nhân, một cú đạp đẩy lùi Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn.  Lâm Nhất không chút băn khoăn, vừa thể hiện ra thực lực chân chính của mình đã khiến tất cả mọi người kinh hãi, không dám lên tiếng.  Ngoại trừ tiếng gió kiếm rít từng hồi, trên hòn đảo giữa hồ không còn âm thanh nào khác.  “Cùng nhau xông lên!”  Cố Vân Phi cầm chặt kiếm, hét lên một tiếng rồi xung phong xông lên.  “Giết hắn!”  Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn lau máu trên khoé miệng, không chút do dự lại tung sát chiêu.  Hàn Phong và Nhiếp Thiên chần chừ, sau đó cắn răng, đưa ra lựa chọn tương tự.  Sẽ không có ai cam lòng cứ thế từ bỏ cỏ Kiếm Hoàng. Khó khăn lắm họ mới đi tới được đây, đâu thể dễ dàng bỏ qua được.  Nhìn năm người lấy lại uy thế, hợp sức tấn công, vẻ mặt Lâm Nhất hơi bất đắc dĩ, vẫn chưa hết hi vọng sao?  Nếu hắn không kiêng dè gì, không sợ bại lộ thân phận, chỉ cần một chiêu của Long Hổ Quyền là có thể giải quyết.  Nhưng rõ ràng đây không phải là lúc bại lộ thân phận, lúc này năm người hợp sức lại thật sự khá phiền phức.  Nếu đã vậy thì cứ để hoa Tử Diên mặc sức nở rộ đi!  Lâm Nhất nhắm mắt lại...  Hắn đọc thầm một chữ “sinh”, bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở vùng đan điền lần lượt nở rộ. Đợi đến khi tất cả đều nở rộ, bên trong cơ thể Lâm Nhất tràn ngập Tử Diên kiếm kình giống như dung nham tích tụ trước khi núi lửa phun trào.  Tử Diên Kiếm Quyết tầng bảy đỉnh phong được thi triển triệt để, mặc sức bùng nổ.  Như trái tim ta, như kiếm của ta, cháy lên đi hoa Tử Diên!  Ngay khi Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt hắn lập loè ánh sáng, Tử Diên Thánh Hoả bừng cháy trên những cánh hoa trong vùng đan điền, mãi không dập tắt.  Vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhất, năm người đang lao nhanh tới lập tức rùng mình, cảm thấy toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.  Ý định thoái lui bỗng dưng dâng lên trong lòng họ.  Có thể lùi lại được ư?  Lâm Nhất đấm một cú, trong cơ thể vang lên tiếng leng keng, chân nguyên dồi dào kèm theo kiếm ý vô tận điên cuồng trào ra như núi lửa phun trào.  Một tia kiếm quang cùng với quyền mang rít gào lao đi.  Ở trong mắt năm người, tia kiếm quang này như một con rồng khổng lồ lao đến, họ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, trên người họ bị thủng trăm nghìn lỗ, máu chảy giàn giụa, đầy những vết thương đáng sợ.  Rầm rầm rầm! 

Chương 804