“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 805

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.  “Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.  Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.  Thiên chi kiêu tử của ngoại môn?  Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?  Mạnh!  Quá mạnh!  Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!  Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.  Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.  Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.  “Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”  Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.  Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.  Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.  Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.  Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?  Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.  Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.  Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm? 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.  “Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.  Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.  Thiên chi kiêu tử của ngoại môn?  Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?  Mạnh!  Quá mạnh!  Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!  Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.  Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.  Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.  “Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”  Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.  Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.  Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.  Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.  Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?  Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.  Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.  Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm? 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mấy người lần lượt rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên, họ giãy giụa quỳ dưới đất, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt kinh hoàng.  “Sâu kiến còn tham sống thì thiên chi kiêu tử của ngoại môn Kiếm Các như các vị đừng đến dò xét giới hạn của ta, sẽ mất mạng đấy”.  Lâm Nhất thu tay lại, phất tay áo lên, không thèm để ý tới mấy người đang trợn mắt ngoác mồm kia nữa, quay lưng bước về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó nghìn mét.  Thiên chi kiêu tử của ngoại môn?  Đám người Cố Vân Phi quỳ dưới đất, không đứng dậy nổi, lòng đầy khổ sở, lời này nghe chói tai như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu họ được coi là thiên chi kiêu tử, vậy khi so sánh với Chung Vân Tiêu thì là gì?  Mạnh!  Quá mạnh!  Mạnh một cách không tưởng tượng nổi!  Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất, đầu óc ở trong trạng thái choáng váng.  Khi xoay người lại, Lâm Nhất nhìn về phía cây cỏ Kiếm Hoàng toàn thân như ngọc, óng ánh trong suốt ở cách đó một nghìn mét với vẻ mặt nghiêm túc.  Mặc dù chỉ còn một nghìn mét nữa, nhưng hắn biết một nghìn mét này không dễ đi.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại cũng đã có người giành được địa vị giống Lâm Nhất. Ai cũng căng thẳng, người thì dựa vào kiếm ý bản thân, người thì dựa vào cơ thể cứng rắn, cũng có người dựa vào tu vi thâm hậu của mình để chống lại luồng gió kiếm đáng sợ, sải bước đến gần cỏ Kiếm Hoàng.  “Một cây cỏ bình thường mà dám xưng Hoàng, nó có thể giở trò gì được?”  Lực lượng Long Tượng cổ xưa nổi lên trên người, hắn không hề chùn bước, sải bước đi tới.  Gió kiếm trong một nghìn mét này giống như thú dữ gầm thét. Sau khi đi được năm trăm mét, gió kiếm như có thực thể, ngay cả Lâm Nhất có tu vi thâm hậu, hơn nữa còn có Long Tượng Chiến Thể, mà cũng phải bước đi một cách khó khăn. Mỗi bước đi đều có máu bắn tung toé, trên người vết thương chồng chất.  Không chỉ hắn, mà những người ở nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, sau khi đi được năm trăm mét thì cũng biến sắc mặt.Bất kể là Sở Hạo Vũ, Giang Phong hay Diệp Tu đều cảm nhận được áp lực khổng lồ.  Lâm Nhất trầm tư, nếu hắn tiếp tục tiến về trước, dù có hái được cỏ Kiếm Hoàng thì cũng sẽ bị thương nặng.  Lạ thật, tại sao Tử Diên Kiếm Quyết của hắn lại khôi phục nhanh như vậy?  Trong lúc suy tư, Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện Tử Diên Kiếm Quyết mà vừa rồi hắn đã tiêu hao quá mức đang khôi phục với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong tình huống không dùng đan dược và luyện hoá linh ngọc.  Lâm Nhất nhìn về phía cỏ Kiếm Hoàng cách đó năm trăm mét, hai mắt sáng rực lên.  Lẽ nào Tử Diên Kiếm Quyết được truyền thừa từ thời thượng cổ hoàng kim này có thể hấp thu kiếm ý dồi dào ẩn chứa trong làn gió kiếm? 

Chương 805