“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 806

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng, nhất định là vậy!  Nói cho cùng, làn gió kiếm mênh mông này cũng đến từ cỏ Kiếm Hoàng, kiếm vân mà nó tản ra cũng là một loại năng lượng.  Lâm Nhất lập tức thầm cười to, lặng lẽ thi triển Tử Diên Kiếm Quyết.  Ầm!  Làn gió kiếm thổi tới như thú dữ lập tức trở nên suy yếu, hoá thành từng luồng kiếm ý dồi dào rót vào cánh hoa Tử Diên ở đan điền. Chân nguyên bị tiêu hao khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, tu vi bản nguyên cũng bắt đầu tăng lên theo.   Thật thú vị.  Lâm Nhất nhếch môi cười, kìm nén sự hớn hở trong lòng, nhanh chân bước về phía trước. Ở năm trăm mét cuối cùng, hắn càng đi càng dễ dàng, không chỉ vậy mà tu vi của hắn còn tăng lên một phần ngay trước mặt mọi người, dường như sắp đột phá bình cảnh của Huyền Võ tầng bốn.  Hô!  Vì không còn trở ngại nên rất nhanh Lâm Nhất đã đi hết đoạn đường năm trăm mét. Hắn duỗi tay ra chộp lấy cỏ Kiếm Hoàng, sau đó nhổ cả rể của nó lên.   Soạt!  Sau khi cỏ Kiếm Hoàng được nhổ lên, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, xuyên qua đám mây lập tức biến mất.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, đám người Sở Hạo Vũ vẫn còn đang chật vật, nghiến răng chống chọi lại cơn gió kiếm cuồng bạo để tiến về trước.  Ở phía xa, trên bục quan vân trên cao lập tức trở nên sôi trào.  Từ góc nhìn của họ có thể dễ dàng thấy được một trong bảy tia kiếm quang phóng thẳng lên trời đột nhiên biến mất.   Đã có người lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên!  “Ha ha ha, có kết quả rồi, chắc chắn là Sở Hạo Vũ, ngoài hắn ra còn có thể là ai!”  Bạch Đình trưởng lão cầm tách trà, cười ha hả.  Các trưởng lão khác cũng mỉm cười, lơ đãng nhìn lướt qua Lạc Phong, nghĩ đến vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ thua sạch túi.  Lâm Nhất? Sao Lâm Nhất có thể giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên?  Vèo!  Trên đỉnh núi Mai Kiếm, một người cưỡi Kiếm Điêu xuyên qua bầu trời, nhanh chóng bay tới.  Một người trưởng lão từ trên lưng Kiếm Điêu nhảy xuống, ông ta nhanh chóng chạy về phía vòng tròn nơi các trưởng lão đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc.  “Sắp có kết quả rồi sao?”  Các thủ lĩnh của Lạc Già Sơn, liên minh Quân Tử, liên minh Tu La, liên minh Cô Tinh và những liên minh khác lập tức cảm thấy hồi hộp, vội vàng vây quanh chỗ các trưởng lão.   Tất cả đều muốn được biết trước là ai đã hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên.  “Việc gì phải gấp, đương nhiên người đầu tiên là Sở Hạo Vũ, không thể là ai khác”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng, nhất định là vậy!  Nói cho cùng, làn gió kiếm mênh mông này cũng đến từ cỏ Kiếm Hoàng, kiếm vân mà nó tản ra cũng là một loại năng lượng.  Lâm Nhất lập tức thầm cười to, lặng lẽ thi triển Tử Diên Kiếm Quyết.  Ầm!  Làn gió kiếm thổi tới như thú dữ lập tức trở nên suy yếu, hoá thành từng luồng kiếm ý dồi dào rót vào cánh hoa Tử Diên ở đan điền. Chân nguyên bị tiêu hao khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, tu vi bản nguyên cũng bắt đầu tăng lên theo.   Thật thú vị.  Lâm Nhất nhếch môi cười, kìm nén sự hớn hở trong lòng, nhanh chân bước về phía trước. Ở năm trăm mét cuối cùng, hắn càng đi càng dễ dàng, không chỉ vậy mà tu vi của hắn còn tăng lên một phần ngay trước mặt mọi người, dường như sắp đột phá bình cảnh của Huyền Võ tầng bốn.  Hô!  Vì không còn trở ngại nên rất nhanh Lâm Nhất đã đi hết đoạn đường năm trăm mét. Hắn duỗi tay ra chộp lấy cỏ Kiếm Hoàng, sau đó nhổ cả rể của nó lên.   Soạt!  Sau khi cỏ Kiếm Hoàng được nhổ lên, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, xuyên qua đám mây lập tức biến mất.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, đám người Sở Hạo Vũ vẫn còn đang chật vật, nghiến răng chống chọi lại cơn gió kiếm cuồng bạo để tiến về trước.  Ở phía xa, trên bục quan vân trên cao lập tức trở nên sôi trào.  Từ góc nhìn của họ có thể dễ dàng thấy được một trong bảy tia kiếm quang phóng thẳng lên trời đột nhiên biến mất.   Đã có người lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên!  “Ha ha ha, có kết quả rồi, chắc chắn là Sở Hạo Vũ, ngoài hắn ra còn có thể là ai!”  Bạch Đình trưởng lão cầm tách trà, cười ha hả.  Các trưởng lão khác cũng mỉm cười, lơ đãng nhìn lướt qua Lạc Phong, nghĩ đến vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ thua sạch túi.  Lâm Nhất? Sao Lâm Nhất có thể giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên?  Vèo!  Trên đỉnh núi Mai Kiếm, một người cưỡi Kiếm Điêu xuyên qua bầu trời, nhanh chóng bay tới.  Một người trưởng lão từ trên lưng Kiếm Điêu nhảy xuống, ông ta nhanh chóng chạy về phía vòng tròn nơi các trưởng lão đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc.  “Sắp có kết quả rồi sao?”  Các thủ lĩnh của Lạc Già Sơn, liên minh Quân Tử, liên minh Tu La, liên minh Cô Tinh và những liên minh khác lập tức cảm thấy hồi hộp, vội vàng vây quanh chỗ các trưởng lão.   Tất cả đều muốn được biết trước là ai đã hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên.  “Việc gì phải gấp, đương nhiên người đầu tiên là Sở Hạo Vũ, không thể là ai khác”. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đúng, nhất định là vậy!  Nói cho cùng, làn gió kiếm mênh mông này cũng đến từ cỏ Kiếm Hoàng, kiếm vân mà nó tản ra cũng là một loại năng lượng.  Lâm Nhất lập tức thầm cười to, lặng lẽ thi triển Tử Diên Kiếm Quyết.  Ầm!  Làn gió kiếm thổi tới như thú dữ lập tức trở nên suy yếu, hoá thành từng luồng kiếm ý dồi dào rót vào cánh hoa Tử Diên ở đan điền. Chân nguyên bị tiêu hao khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, tu vi bản nguyên cũng bắt đầu tăng lên theo.   Thật thú vị.  Lâm Nhất nhếch môi cười, kìm nén sự hớn hở trong lòng, nhanh chân bước về phía trước. Ở năm trăm mét cuối cùng, hắn càng đi càng dễ dàng, không chỉ vậy mà tu vi của hắn còn tăng lên một phần ngay trước mặt mọi người, dường như sắp đột phá bình cảnh của Huyền Võ tầng bốn.  Hô!  Vì không còn trở ngại nên rất nhanh Lâm Nhất đã đi hết đoạn đường năm trăm mét. Hắn duỗi tay ra chộp lấy cỏ Kiếm Hoàng, sau đó nhổ cả rể của nó lên.   Soạt!  Sau khi cỏ Kiếm Hoàng được nhổ lên, một tia kiếm quang phóng thẳng lên trời, xuyên qua đám mây lập tức biến mất.  Cùng lúc đó, ở sáu nơi cỏ Kiếm Hoàng sinh trưởng còn lại, đám người Sở Hạo Vũ vẫn còn đang chật vật, nghiến răng chống chọi lại cơn gió kiếm cuồng bạo để tiến về trước.  Ở phía xa, trên bục quan vân trên cao lập tức trở nên sôi trào.  Từ góc nhìn của họ có thể dễ dàng thấy được một trong bảy tia kiếm quang phóng thẳng lên trời đột nhiên biến mất.   Đã có người lấy được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên!  “Ha ha ha, có kết quả rồi, chắc chắn là Sở Hạo Vũ, ngoài hắn ra còn có thể là ai!”  Bạch Đình trưởng lão cầm tách trà, cười ha hả.  Các trưởng lão khác cũng mỉm cười, lơ đãng nhìn lướt qua Lạc Phong, nghĩ đến vụ cá cược năm nghìn viên linh ngọc nhị phẩm, chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ thua sạch túi.  Lâm Nhất? Sao Lâm Nhất có thể giành được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên?  Vèo!  Trên đỉnh núi Mai Kiếm, một người cưỡi Kiếm Điêu xuyên qua bầu trời, nhanh chóng bay tới.  Một người trưởng lão từ trên lưng Kiếm Điêu nhảy xuống, ông ta nhanh chóng chạy về phía vòng tròn nơi các trưởng lão đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc.  “Sắp có kết quả rồi sao?”  Các thủ lĩnh của Lạc Già Sơn, liên minh Quân Tử, liên minh Tu La, liên minh Cô Tinh và những liên minh khác lập tức cảm thấy hồi hộp, vội vàng vây quanh chỗ các trưởng lão.   Tất cả đều muốn được biết trước là ai đã hái được cây cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên.  “Việc gì phải gấp, đương nhiên người đầu tiên là Sở Hạo Vũ, không thể là ai khác”. 

Chương 806