“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 889

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kim Ô Ấn được kích hoạt, Lâm Nhất giang hai tay phóng ra từng đợt ánh sáng vàng lên không trung như đôi cánh. Sở Hạo Vũ nhón nhẹ mũi chân, vùng đất bằng phẳng gợn sóng lăn tăn, để lại những dư ảnh trong không trung. Trên người Thường Hạo ngập tràn lửa cháy, từng ánh sao nở rộ, cơ thể biến mất trong không trung một cách kỳ lạ. Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi ánh sáng vàng, giống như có luồng lôi đình điện quang phóng ra.  Bốn người đều đã vận dụng chân nguyên đến mức cực độ, thể hiện ra tuyệt kỹ của mình, bay vụt về phía chiến kỳ Xích Diễm được ngọn lửa bao quanh kia.  Thân pháp cường hãn khiến tất cả khán giả đều sáng mắt, nhưng cuối cùng vẫn là Thất Huyền bộ của Lâm Nhất có năng lực vượt trội hơn một chút, hắn tung người giành được chiến kỳ Xích Diễm đầu tiên.  Sau khi được truyền thừa Thất Huyền bộ Trục Nhật Thần Quyết thượng cổ, rồi lại ngưng luyện ra Kim Ô Ấn, trong những người cùng cấp không ai có thể thắng được hắn về mặt thân pháp.  Nhưng tốc độ của ba người kia cũng không chậm hơn bao nhiêu.  Gần như ngay lúc hắn nắm lấy chiến kỳ Xích Diễm thì Sở Hạo Vũ, Thường Hạo và Diệp Tu cũng tới nơi, đưa tay nắm lấy cờ chiến.  Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên chiến kỳ Xích Diễm, Lâm Nhất rút mạnh. Chiến kỳ Xích Diễm tung bay trong không trung, để lại một làn lửa khói, ba người còn lại bắt hụt vào không khí.  Keng!  Ánh sáng lạnh lẽo loé trên mắt ba người, ba thanh trường kiếm đồng thời được rút ra, ý chí chiến đấu trên người tăng vọt.  “Phong Khởi Vân Dũng!”  “Liệt Nhật Viêm Viêm!”  “Kim Quang Bất Diệt!”  Ba người không chút do dự, ý chí chiến đấu ngút trời, ba đại sát chiêu đồng thời được tế ra, bao phủ bầu trời áp đảo về phía Lâm Nhất.  Kiếm ý của Sở Hạo Vũ diễn hoá ra biển mây vô tận, trong biển mây cuồn cuộn, một đạo kỳ phong đột nhiên nổi lên nhanh như chớp. Kỳ phong như kiếm, đâm thủng biển mây, mang theo kiếm ý dồi dào hùng hậu, tựa như lôi điện ập tới.  Kinh Vân kiếm pháp viên mãn đỉnh phong trong tay Sở Hạo Vũ xuất thần nhập hoá, muốn làm sao thì được thế đó.  Vừa ra tay đã khiến người ta cảm nhận được khí thế dồi dào, hùng hổ bức người.  Bên kia, Thường Hạo và Diệp Tu đều không phải đèn cạn dầu. Kiếm của Thường Hạo rực cháy hừng hực, tựa như ánh mặt trời rực rỡ trong tay hắn ta, cuồn cuộn trấn áp tới.  Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi hàng trăm kiếm quang màu vàng, tia chớp loé lên liên tục khiến người ta khó phân biệt thật giả, nhưng mỗi đạo kiếm quang đều ẩn chứa sát ý cực mạnh.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kim Ô Ấn được kích hoạt, Lâm Nhất giang hai tay phóng ra từng đợt ánh sáng vàng lên không trung như đôi cánh. Sở Hạo Vũ nhón nhẹ mũi chân, vùng đất bằng phẳng gợn sóng lăn tăn, để lại những dư ảnh trong không trung. Trên người Thường Hạo ngập tràn lửa cháy, từng ánh sao nở rộ, cơ thể biến mất trong không trung một cách kỳ lạ. Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi ánh sáng vàng, giống như có luồng lôi đình điện quang phóng ra.  Bốn người đều đã vận dụng chân nguyên đến mức cực độ, thể hiện ra tuyệt kỹ của mình, bay vụt về phía chiến kỳ Xích Diễm được ngọn lửa bao quanh kia.  Thân pháp cường hãn khiến tất cả khán giả đều sáng mắt, nhưng cuối cùng vẫn là Thất Huyền bộ của Lâm Nhất có năng lực vượt trội hơn một chút, hắn tung người giành được chiến kỳ Xích Diễm đầu tiên.  Sau khi được truyền thừa Thất Huyền bộ Trục Nhật Thần Quyết thượng cổ, rồi lại ngưng luyện ra Kim Ô Ấn, trong những người cùng cấp không ai có thể thắng được hắn về mặt thân pháp.  Nhưng tốc độ của ba người kia cũng không chậm hơn bao nhiêu.  Gần như ngay lúc hắn nắm lấy chiến kỳ Xích Diễm thì Sở Hạo Vũ, Thường Hạo và Diệp Tu cũng tới nơi, đưa tay nắm lấy cờ chiến.  Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên chiến kỳ Xích Diễm, Lâm Nhất rút mạnh. Chiến kỳ Xích Diễm tung bay trong không trung, để lại một làn lửa khói, ba người còn lại bắt hụt vào không khí.  Keng!  Ánh sáng lạnh lẽo loé trên mắt ba người, ba thanh trường kiếm đồng thời được rút ra, ý chí chiến đấu trên người tăng vọt.  “Phong Khởi Vân Dũng!”  “Liệt Nhật Viêm Viêm!”  “Kim Quang Bất Diệt!”  Ba người không chút do dự, ý chí chiến đấu ngút trời, ba đại sát chiêu đồng thời được tế ra, bao phủ bầu trời áp đảo về phía Lâm Nhất.  Kiếm ý của Sở Hạo Vũ diễn hoá ra biển mây vô tận, trong biển mây cuồn cuộn, một đạo kỳ phong đột nhiên nổi lên nhanh như chớp. Kỳ phong như kiếm, đâm thủng biển mây, mang theo kiếm ý dồi dào hùng hậu, tựa như lôi điện ập tới.  Kinh Vân kiếm pháp viên mãn đỉnh phong trong tay Sở Hạo Vũ xuất thần nhập hoá, muốn làm sao thì được thế đó.  Vừa ra tay đã khiến người ta cảm nhận được khí thế dồi dào, hùng hổ bức người.  Bên kia, Thường Hạo và Diệp Tu đều không phải đèn cạn dầu. Kiếm của Thường Hạo rực cháy hừng hực, tựa như ánh mặt trời rực rỡ trong tay hắn ta, cuồn cuộn trấn áp tới.  Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi hàng trăm kiếm quang màu vàng, tia chớp loé lên liên tục khiến người ta khó phân biệt thật giả, nhưng mỗi đạo kiếm quang đều ẩn chứa sát ý cực mạnh.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Kim Ô Ấn được kích hoạt, Lâm Nhất giang hai tay phóng ra từng đợt ánh sáng vàng lên không trung như đôi cánh. Sở Hạo Vũ nhón nhẹ mũi chân, vùng đất bằng phẳng gợn sóng lăn tăn, để lại những dư ảnh trong không trung. Trên người Thường Hạo ngập tràn lửa cháy, từng ánh sao nở rộ, cơ thể biến mất trong không trung một cách kỳ lạ. Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi ánh sáng vàng, giống như có luồng lôi đình điện quang phóng ra.  Bốn người đều đã vận dụng chân nguyên đến mức cực độ, thể hiện ra tuyệt kỹ của mình, bay vụt về phía chiến kỳ Xích Diễm được ngọn lửa bao quanh kia.  Thân pháp cường hãn khiến tất cả khán giả đều sáng mắt, nhưng cuối cùng vẫn là Thất Huyền bộ của Lâm Nhất có năng lực vượt trội hơn một chút, hắn tung người giành được chiến kỳ Xích Diễm đầu tiên.  Sau khi được truyền thừa Thất Huyền bộ Trục Nhật Thần Quyết thượng cổ, rồi lại ngưng luyện ra Kim Ô Ấn, trong những người cùng cấp không ai có thể thắng được hắn về mặt thân pháp.  Nhưng tốc độ của ba người kia cũng không chậm hơn bao nhiêu.  Gần như ngay lúc hắn nắm lấy chiến kỳ Xích Diễm thì Sở Hạo Vũ, Thường Hạo và Diệp Tu cũng tới nơi, đưa tay nắm lấy cờ chiến.  Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên chiến kỳ Xích Diễm, Lâm Nhất rút mạnh. Chiến kỳ Xích Diễm tung bay trong không trung, để lại một làn lửa khói, ba người còn lại bắt hụt vào không khí.  Keng!  Ánh sáng lạnh lẽo loé trên mắt ba người, ba thanh trường kiếm đồng thời được rút ra, ý chí chiến đấu trên người tăng vọt.  “Phong Khởi Vân Dũng!”  “Liệt Nhật Viêm Viêm!”  “Kim Quang Bất Diệt!”  Ba người không chút do dự, ý chí chiến đấu ngút trời, ba đại sát chiêu đồng thời được tế ra, bao phủ bầu trời áp đảo về phía Lâm Nhất.  Kiếm ý của Sở Hạo Vũ diễn hoá ra biển mây vô tận, trong biển mây cuồn cuộn, một đạo kỳ phong đột nhiên nổi lên nhanh như chớp. Kỳ phong như kiếm, đâm thủng biển mây, mang theo kiếm ý dồi dào hùng hậu, tựa như lôi điện ập tới.  Kinh Vân kiếm pháp viên mãn đỉnh phong trong tay Sở Hạo Vũ xuất thần nhập hoá, muốn làm sao thì được thế đó.  Vừa ra tay đã khiến người ta cảm nhận được khí thế dồi dào, hùng hổ bức người.  Bên kia, Thường Hạo và Diệp Tu đều không phải đèn cạn dầu. Kiếm của Thường Hạo rực cháy hừng hực, tựa như ánh mặt trời rực rỡ trong tay hắn ta, cuồn cuộn trấn áp tới.  Toàn thân Diệp Tu được bao phủ bởi hàng trăm kiếm quang màu vàng, tia chớp loé lên liên tục khiến người ta khó phân biệt thật giả, nhưng mỗi đạo kiếm quang đều ẩn chứa sát ý cực mạnh.

Chương 889