“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 912

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc dù như thế, Lâm Nhất đương nhiên không cho rằng, bây giờ trong lúc giao đấu với người khác mà hắn vẫn còn cơ hội để thi triển Lưu Phong kiếm pháp này.  Dưới sự kiểm soát và khống chế của công pháp, uy lực của kiếm pháp này nhìn có vẻ bất phàm, nhưng dù gì nó cũng chỉ là kiếm pháp hậu thiên. Một thân tu vi và sự khủng khiếp của Tử Diên Kiếm Quyết hoàn toàn không thể dựa vào Lưu Phong kiếm pháp để thể hiện ra được, nó bị hạn chế rất nhiều.  Keng!  Thúc đẩy kiếm quyết đến mức cực hạn, Táng Hoa Kiếm trong tay Lâm Nhất khẽ rung lên, hình tròn hoàn mỹ kia bỗng nhiên nát vụn. Từng đoá từng đoá hoa băng màu tím ngưng tụ thành hình trong không khí, dập dềnh trôi theo cơn gió thổi qua.  Đợi đến sau khi kiếm ý tiêu tan, từng đoá Tử Diên Hoa băng lạnh mới dần dần tan đi.  Trên mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, khẽ giọng nói: “Tử Diên Kiếm Quyết này quả thực nói lột xác là lột xác, ắt sẽ có ngày, sợ là khi tế ra một kiếm sẽ là hoa băng nở rộ, lá rụng hoa bay, đều có thể giết người”.  Thu kiếm vào vỏ, đặt Táng Hoa Kiếm vào trong kiếm hạp một lần nữa.  “Nên luyện tập thêm Long Hổ Quyền nữa”.  Long Hổ Quyền tổng cộng có chín chiêu thức, lần lượt là Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Long Phi Hổ Khiêu, Thần Long Bãi Vĩ, Hoạ Long Điểm Tinh, Tường Long Tại Thiên, Bách Thú Lai Triều cùng với thức cuối cùng là Hàng Long Phục Hổ.  Đến nay Lâm Nhất đã tu luyện được đến thức thứ năm, chỉ còn lại bốn thức nữa chưa tu luyện, bốn thức cuối cùng này, ngoài Tàng Long Ngoạ Hổ ra, mỗi một chiêu đều có sức bộc phá kinh người, uy lực khủng bố.  Trong cuộc chiến cuối cùng, Lâm Nhất đa phần dùng Long Hổ Quyền để đón địch, do vậy hắn có rất nhiều cảm ngộ trong cuộc đại chiến.  Uỳnh!  Khi một quyền tiếp đó văng ra, tiếng rồng ngân hổ gầm vang lên, quyền mang của Lâm Nhất như sét đánh, một chiêu một thức đều chấn động màng nhĩ. Khí tức uy nghiêm của rồng hổ bao trùm quanh người tiến hoá thành luồng đại khí dồi dào khí thế ào ạt, cuồng bạo như rồng mạnh mẽ như hổ, hạ bút thành văn.  Tuỳ ý vung một quyền, uy lực rồng hổ tuỳ ý chuyển đổi, Long Hổ Quyền này trong tay hắn được dùng một cách hoàn toàn thoải mái.  Tường Long Tại Thiên!  Đột nhiên, hai mắt Lâm Nhất loé lên tinh quang, khí thế ngưng tụ lại giữa không trung dưới sự tác động của năm ngón tay hắn ngưng tụ thành một chiếc bóng hình rồng kim sắc. Vào giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, chiếc bóng rồng kia uốn lượn thét gào, bị ép cuốn chặt vào luồng quyền mang.  Quyền mang được bóng rồng quấn lấy bao hàm sức mạnh nổ tung tất cả mọi thứ, vô cùng khủng khiếp. Đợi đến khi hắn tung một quyền này ra, mặt đất bị nổ thành từng rãnh nứt chằng chịt, tiếp đó vô số hạt bụi như bị cuồng phong bão táp cuốn bay lên không trung.  Tàng Long Ngoạ Hổ!  Tay trái hoá rồng, tay phải hoá hổ, hai cánh tay trái phải của Lâm Nhất chập mạnh vào nhau. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, tựa như một ngọn núi rồng và một ngọn núi hổ bỗng nhiên thành hình, ngưng tụ thành một toà núi nguy nga bao trùm hắn trong đó.  Đỉnh núi là nơi hổ nằm, chân núi là nơi rồng nấp, tiến hoá thành ý cảnh Tàng Long Ngoạ Hổ.  Chiêu thức này có thể công cũng có thể thủ, công thì lôi đình vạn quân, Tường Long Tại Thiên, Hổ vượt núi sông, thủ thì tám phương mưa gió, nguy nga bất động.  Bách Thú Lai Triều!  Khí thế khắp toàn thân tràn ra, Lâm Nhất thôi thúc tâm pháp Long Hổ Quyền, phong mang nơi đáy mắt mặc ý sáng loà, một ảo ảnh hình hổ to lớn mạnh mẽ ngồi phía sau lưng hắn nhắm chặt hai mắt. Đợi đến khi hắn tung ra một quyền, đôi mắt của con hổ kia bỗng mở bừng ra, ánh đỏ loé sáng, răng nanh nhọn hoắt, lấy uy nghi của bậc vương giả cúi đầu nhìn tám phương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc dù như thế, Lâm Nhất đương nhiên không cho rằng, bây giờ trong lúc giao đấu với người khác mà hắn vẫn còn cơ hội để thi triển Lưu Phong kiếm pháp này.  Dưới sự kiểm soát và khống chế của công pháp, uy lực của kiếm pháp này nhìn có vẻ bất phàm, nhưng dù gì nó cũng chỉ là kiếm pháp hậu thiên. Một thân tu vi và sự khủng khiếp của Tử Diên Kiếm Quyết hoàn toàn không thể dựa vào Lưu Phong kiếm pháp để thể hiện ra được, nó bị hạn chế rất nhiều.  Keng!  Thúc đẩy kiếm quyết đến mức cực hạn, Táng Hoa Kiếm trong tay Lâm Nhất khẽ rung lên, hình tròn hoàn mỹ kia bỗng nhiên nát vụn. Từng đoá từng đoá hoa băng màu tím ngưng tụ thành hình trong không khí, dập dềnh trôi theo cơn gió thổi qua.  Đợi đến sau khi kiếm ý tiêu tan, từng đoá Tử Diên Hoa băng lạnh mới dần dần tan đi.  Trên mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, khẽ giọng nói: “Tử Diên Kiếm Quyết này quả thực nói lột xác là lột xác, ắt sẽ có ngày, sợ là khi tế ra một kiếm sẽ là hoa băng nở rộ, lá rụng hoa bay, đều có thể giết người”.  Thu kiếm vào vỏ, đặt Táng Hoa Kiếm vào trong kiếm hạp một lần nữa.  “Nên luyện tập thêm Long Hổ Quyền nữa”.  Long Hổ Quyền tổng cộng có chín chiêu thức, lần lượt là Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Long Phi Hổ Khiêu, Thần Long Bãi Vĩ, Hoạ Long Điểm Tinh, Tường Long Tại Thiên, Bách Thú Lai Triều cùng với thức cuối cùng là Hàng Long Phục Hổ.  Đến nay Lâm Nhất đã tu luyện được đến thức thứ năm, chỉ còn lại bốn thức nữa chưa tu luyện, bốn thức cuối cùng này, ngoài Tàng Long Ngoạ Hổ ra, mỗi một chiêu đều có sức bộc phá kinh người, uy lực khủng bố.  Trong cuộc chiến cuối cùng, Lâm Nhất đa phần dùng Long Hổ Quyền để đón địch, do vậy hắn có rất nhiều cảm ngộ trong cuộc đại chiến.  Uỳnh!  Khi một quyền tiếp đó văng ra, tiếng rồng ngân hổ gầm vang lên, quyền mang của Lâm Nhất như sét đánh, một chiêu một thức đều chấn động màng nhĩ. Khí tức uy nghiêm của rồng hổ bao trùm quanh người tiến hoá thành luồng đại khí dồi dào khí thế ào ạt, cuồng bạo như rồng mạnh mẽ như hổ, hạ bút thành văn.  Tuỳ ý vung một quyền, uy lực rồng hổ tuỳ ý chuyển đổi, Long Hổ Quyền này trong tay hắn được dùng một cách hoàn toàn thoải mái.  Tường Long Tại Thiên!  Đột nhiên, hai mắt Lâm Nhất loé lên tinh quang, khí thế ngưng tụ lại giữa không trung dưới sự tác động của năm ngón tay hắn ngưng tụ thành một chiếc bóng hình rồng kim sắc. Vào giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, chiếc bóng rồng kia uốn lượn thét gào, bị ép cuốn chặt vào luồng quyền mang.  Quyền mang được bóng rồng quấn lấy bao hàm sức mạnh nổ tung tất cả mọi thứ, vô cùng khủng khiếp. Đợi đến khi hắn tung một quyền này ra, mặt đất bị nổ thành từng rãnh nứt chằng chịt, tiếp đó vô số hạt bụi như bị cuồng phong bão táp cuốn bay lên không trung.  Tàng Long Ngoạ Hổ!  Tay trái hoá rồng, tay phải hoá hổ, hai cánh tay trái phải của Lâm Nhất chập mạnh vào nhau. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, tựa như một ngọn núi rồng và một ngọn núi hổ bỗng nhiên thành hình, ngưng tụ thành một toà núi nguy nga bao trùm hắn trong đó.  Đỉnh núi là nơi hổ nằm, chân núi là nơi rồng nấp, tiến hoá thành ý cảnh Tàng Long Ngoạ Hổ.  Chiêu thức này có thể công cũng có thể thủ, công thì lôi đình vạn quân, Tường Long Tại Thiên, Hổ vượt núi sông, thủ thì tám phương mưa gió, nguy nga bất động.  Bách Thú Lai Triều!  Khí thế khắp toàn thân tràn ra, Lâm Nhất thôi thúc tâm pháp Long Hổ Quyền, phong mang nơi đáy mắt mặc ý sáng loà, một ảo ảnh hình hổ to lớn mạnh mẽ ngồi phía sau lưng hắn nhắm chặt hai mắt. Đợi đến khi hắn tung ra một quyền, đôi mắt của con hổ kia bỗng mở bừng ra, ánh đỏ loé sáng, răng nanh nhọn hoắt, lấy uy nghi của bậc vương giả cúi đầu nhìn tám phương. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Mặc dù như thế, Lâm Nhất đương nhiên không cho rằng, bây giờ trong lúc giao đấu với người khác mà hắn vẫn còn cơ hội để thi triển Lưu Phong kiếm pháp này.  Dưới sự kiểm soát và khống chế của công pháp, uy lực của kiếm pháp này nhìn có vẻ bất phàm, nhưng dù gì nó cũng chỉ là kiếm pháp hậu thiên. Một thân tu vi và sự khủng khiếp của Tử Diên Kiếm Quyết hoàn toàn không thể dựa vào Lưu Phong kiếm pháp để thể hiện ra được, nó bị hạn chế rất nhiều.  Keng!  Thúc đẩy kiếm quyết đến mức cực hạn, Táng Hoa Kiếm trong tay Lâm Nhất khẽ rung lên, hình tròn hoàn mỹ kia bỗng nhiên nát vụn. Từng đoá từng đoá hoa băng màu tím ngưng tụ thành hình trong không khí, dập dềnh trôi theo cơn gió thổi qua.  Đợi đến sau khi kiếm ý tiêu tan, từng đoá Tử Diên Hoa băng lạnh mới dần dần tan đi.  Trên mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, khẽ giọng nói: “Tử Diên Kiếm Quyết này quả thực nói lột xác là lột xác, ắt sẽ có ngày, sợ là khi tế ra một kiếm sẽ là hoa băng nở rộ, lá rụng hoa bay, đều có thể giết người”.  Thu kiếm vào vỏ, đặt Táng Hoa Kiếm vào trong kiếm hạp một lần nữa.  “Nên luyện tập thêm Long Hổ Quyền nữa”.  Long Hổ Quyền tổng cộng có chín chiêu thức, lần lượt là Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Long Phi Hổ Khiêu, Thần Long Bãi Vĩ, Hoạ Long Điểm Tinh, Tường Long Tại Thiên, Bách Thú Lai Triều cùng với thức cuối cùng là Hàng Long Phục Hổ.  Đến nay Lâm Nhất đã tu luyện được đến thức thứ năm, chỉ còn lại bốn thức nữa chưa tu luyện, bốn thức cuối cùng này, ngoài Tàng Long Ngoạ Hổ ra, mỗi một chiêu đều có sức bộc phá kinh người, uy lực khủng bố.  Trong cuộc chiến cuối cùng, Lâm Nhất đa phần dùng Long Hổ Quyền để đón địch, do vậy hắn có rất nhiều cảm ngộ trong cuộc đại chiến.  Uỳnh!  Khi một quyền tiếp đó văng ra, tiếng rồng ngân hổ gầm vang lên, quyền mang của Lâm Nhất như sét đánh, một chiêu một thức đều chấn động màng nhĩ. Khí tức uy nghiêm của rồng hổ bao trùm quanh người tiến hoá thành luồng đại khí dồi dào khí thế ào ạt, cuồng bạo như rồng mạnh mẽ như hổ, hạ bút thành văn.  Tuỳ ý vung một quyền, uy lực rồng hổ tuỳ ý chuyển đổi, Long Hổ Quyền này trong tay hắn được dùng một cách hoàn toàn thoải mái.  Tường Long Tại Thiên!  Đột nhiên, hai mắt Lâm Nhất loé lên tinh quang, khí thế ngưng tụ lại giữa không trung dưới sự tác động của năm ngón tay hắn ngưng tụ thành một chiếc bóng hình rồng kim sắc. Vào giây phút khi năm ngón tay xiết chặt, chiếc bóng rồng kia uốn lượn thét gào, bị ép cuốn chặt vào luồng quyền mang.  Quyền mang được bóng rồng quấn lấy bao hàm sức mạnh nổ tung tất cả mọi thứ, vô cùng khủng khiếp. Đợi đến khi hắn tung một quyền này ra, mặt đất bị nổ thành từng rãnh nứt chằng chịt, tiếp đó vô số hạt bụi như bị cuồng phong bão táp cuốn bay lên không trung.  Tàng Long Ngoạ Hổ!  Tay trái hoá rồng, tay phải hoá hổ, hai cánh tay trái phải của Lâm Nhất chập mạnh vào nhau. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, tựa như một ngọn núi rồng và một ngọn núi hổ bỗng nhiên thành hình, ngưng tụ thành một toà núi nguy nga bao trùm hắn trong đó.  Đỉnh núi là nơi hổ nằm, chân núi là nơi rồng nấp, tiến hoá thành ý cảnh Tàng Long Ngoạ Hổ.  Chiêu thức này có thể công cũng có thể thủ, công thì lôi đình vạn quân, Tường Long Tại Thiên, Hổ vượt núi sông, thủ thì tám phương mưa gió, nguy nga bất động.  Bách Thú Lai Triều!  Khí thế khắp toàn thân tràn ra, Lâm Nhất thôi thúc tâm pháp Long Hổ Quyền, phong mang nơi đáy mắt mặc ý sáng loà, một ảo ảnh hình hổ to lớn mạnh mẽ ngồi phía sau lưng hắn nhắm chặt hai mắt. Đợi đến khi hắn tung ra một quyền, đôi mắt của con hổ kia bỗng mở bừng ra, ánh đỏ loé sáng, răng nanh nhọn hoắt, lấy uy nghi của bậc vương giả cúi đầu nhìn tám phương. 

Chương 912