“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 913

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một quyền này đã thể hiện sự uy nghiêm của bậc vương giả trong bách thú, lấy kiếm ý, Chân nguyên và khí lực toàn thân phát huy đến giới hạn cực đại. Khi giao đấu với người khác, nhìn thì chỉ như một quyền, nhưng thực tế thì nó còn mang theo uy nghi của bách thú, bá đạo vô cùng.  Lâm Nhất thu quyền đứng thẳng người dậy, cả người thư thái thoải mái, uy lực rồng hổ đáng sợ bỗng nhiên biến mất.  Ngoại trừ chiêu thức cuối cùng Hàng Long Phục Hổ ra, chín đại sát chiêu của Long Hổ Quyền này hắn coi như đã nắm rõ được chân ý bên trong đó, có thể dùng để giết địch rồi.  Về khả năng lĩnh hội chiêu thức Hàng Long Phục Hổ, thời cơ chưa đến, tạm thời hắn không dự định đi thử sức sử dụng. Còn về Chư Thiên Ấn trong Tứ ấn, Lâm Nhất đoán rằng, có thể có liên quan đến Phật môn, nếu như không hiểu gì về Phật lý thì e là sẽ rất khó để lĩnh hội được.  Nhưng mà Lâm Nhất lại không cảm thấy quá đáng tiếc, hiện nay Long Hổ Quyền trong tay hắn đã đủ mạnh rồi.  Chỉ cần không chạm mặt Lưu Thương công tử thì đối với những đệ tử còn lại khác của Huyền Thiên Tông, hắn hoàn toàn tự tin có thể dùng Long Hổ Quyền để giao đấu với đối phương.  Sắc trời vẫn còn sớm, cũng không cần phải vội vàng rời đi.  “Lại thử uy lực của bảo khí xem sao…”.  Trong mắt Lâm Nhất tràn ra vẻ hưng phấn đến cực độ, đây mới là thứ để cho hắn ỷ vào và là con át chủ bài lớn nhất của hắn cho đến nay.  Vỗ nhẹ lên túi trữ vật, cờ chiến Xích Diễm mang đầy khí tức ngang ngược xuất hiện trong tay của Lâm Nhất.  Cờ chiến dài cỡ hai mét, so với cơ thể Lâm Nhất còn cao hơn không ít, cắm mạnh nó trên mặt đất mà uy lực bá đạo và khí diễm đầy ắp.  Đây cũng là lần đầu tiên hắn một mình đánh giá kỹ cờ chiến Xích Diễm này, cán cờ to dày nặng nề. Linh văn kim sắc in trên đó sáng lên lấp lánh khi được rót Chân nguyên vào, giống như một ngọn lửa kim sắc mang đầy sức mạnh thần bí khó đoán.  Lâm Nhất tu tập Tuế Nguyệt Tâm Kinh, bản thân cũng biết vẽ Linh văn nhất phẩm, nhưng đối với Linh văn được vẽ trên bảo khí này hắn vẫn chỉ có thể đoán được một chút xíu đầu mối nào đó.  Hắn đoán chừng, những Linh văn này ít nhất cũng phải là tam phẩm, mà còn bao hàm một loại đạo vận nào đó. Phức tạp lộn xộn, nhìn qua thì chi chít như sóng biển mênh mông khiến hắn nhìn mà to cả đầu.  Trên cán cờ còn có rất nhiều Linh văn khác nhưng không hề phát sáng mà chìm nghỉm ảm đạm.  Cái này, có lẽ chính là phần khuyết mà Mai hộ pháp nói đến. Nhìn kỹ một chút, phần Linh văn bị khuyết phải thiếu mất hẳn một phần ba, khiến cho đạo vận cũng không được tính là hoàn chỉnh, làm giảm đi rất nhiều phẩm cấp của cờ chiến Xích Diễm.  Nhưng mà có giảm thế nào thì đây cũng là bảo khí!  Uy lực lớn mạnh đủ để khiến Lâm Nhất có được khả năng tự bảo vệ mạng sống khi đối mặt với bất cứ người nào thuộc cảnh giới Huyền Võ. Cho dù có là cao thủ cỡ tám đại công tử, nếu như đối phương không có bảo khí thì hắn cũng có thể tự tin đấu một trận.  Hồng hộc!  Lá cờ với hoa văn huyết sắc theo gió bay phấp phới, giống như một con phượng hoàng lửa với ngọn lửa bừng bừng quanh người.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một quyền này đã thể hiện sự uy nghiêm của bậc vương giả trong bách thú, lấy kiếm ý, Chân nguyên và khí lực toàn thân phát huy đến giới hạn cực đại. Khi giao đấu với người khác, nhìn thì chỉ như một quyền, nhưng thực tế thì nó còn mang theo uy nghi của bách thú, bá đạo vô cùng.  Lâm Nhất thu quyền đứng thẳng người dậy, cả người thư thái thoải mái, uy lực rồng hổ đáng sợ bỗng nhiên biến mất.  Ngoại trừ chiêu thức cuối cùng Hàng Long Phục Hổ ra, chín đại sát chiêu của Long Hổ Quyền này hắn coi như đã nắm rõ được chân ý bên trong đó, có thể dùng để giết địch rồi.  Về khả năng lĩnh hội chiêu thức Hàng Long Phục Hổ, thời cơ chưa đến, tạm thời hắn không dự định đi thử sức sử dụng. Còn về Chư Thiên Ấn trong Tứ ấn, Lâm Nhất đoán rằng, có thể có liên quan đến Phật môn, nếu như không hiểu gì về Phật lý thì e là sẽ rất khó để lĩnh hội được.  Nhưng mà Lâm Nhất lại không cảm thấy quá đáng tiếc, hiện nay Long Hổ Quyền trong tay hắn đã đủ mạnh rồi.  Chỉ cần không chạm mặt Lưu Thương công tử thì đối với những đệ tử còn lại khác của Huyền Thiên Tông, hắn hoàn toàn tự tin có thể dùng Long Hổ Quyền để giao đấu với đối phương.  Sắc trời vẫn còn sớm, cũng không cần phải vội vàng rời đi.  “Lại thử uy lực của bảo khí xem sao…”.  Trong mắt Lâm Nhất tràn ra vẻ hưng phấn đến cực độ, đây mới là thứ để cho hắn ỷ vào và là con át chủ bài lớn nhất của hắn cho đến nay.  Vỗ nhẹ lên túi trữ vật, cờ chiến Xích Diễm mang đầy khí tức ngang ngược xuất hiện trong tay của Lâm Nhất.  Cờ chiến dài cỡ hai mét, so với cơ thể Lâm Nhất còn cao hơn không ít, cắm mạnh nó trên mặt đất mà uy lực bá đạo và khí diễm đầy ắp.  Đây cũng là lần đầu tiên hắn một mình đánh giá kỹ cờ chiến Xích Diễm này, cán cờ to dày nặng nề. Linh văn kim sắc in trên đó sáng lên lấp lánh khi được rót Chân nguyên vào, giống như một ngọn lửa kim sắc mang đầy sức mạnh thần bí khó đoán.  Lâm Nhất tu tập Tuế Nguyệt Tâm Kinh, bản thân cũng biết vẽ Linh văn nhất phẩm, nhưng đối với Linh văn được vẽ trên bảo khí này hắn vẫn chỉ có thể đoán được một chút xíu đầu mối nào đó.  Hắn đoán chừng, những Linh văn này ít nhất cũng phải là tam phẩm, mà còn bao hàm một loại đạo vận nào đó. Phức tạp lộn xộn, nhìn qua thì chi chít như sóng biển mênh mông khiến hắn nhìn mà to cả đầu.  Trên cán cờ còn có rất nhiều Linh văn khác nhưng không hề phát sáng mà chìm nghỉm ảm đạm.  Cái này, có lẽ chính là phần khuyết mà Mai hộ pháp nói đến. Nhìn kỹ một chút, phần Linh văn bị khuyết phải thiếu mất hẳn một phần ba, khiến cho đạo vận cũng không được tính là hoàn chỉnh, làm giảm đi rất nhiều phẩm cấp của cờ chiến Xích Diễm.  Nhưng mà có giảm thế nào thì đây cũng là bảo khí!  Uy lực lớn mạnh đủ để khiến Lâm Nhất có được khả năng tự bảo vệ mạng sống khi đối mặt với bất cứ người nào thuộc cảnh giới Huyền Võ. Cho dù có là cao thủ cỡ tám đại công tử, nếu như đối phương không có bảo khí thì hắn cũng có thể tự tin đấu một trận.  Hồng hộc!  Lá cờ với hoa văn huyết sắc theo gió bay phấp phới, giống như một con phượng hoàng lửa với ngọn lửa bừng bừng quanh người.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một quyền này đã thể hiện sự uy nghiêm của bậc vương giả trong bách thú, lấy kiếm ý, Chân nguyên và khí lực toàn thân phát huy đến giới hạn cực đại. Khi giao đấu với người khác, nhìn thì chỉ như một quyền, nhưng thực tế thì nó còn mang theo uy nghi của bách thú, bá đạo vô cùng.  Lâm Nhất thu quyền đứng thẳng người dậy, cả người thư thái thoải mái, uy lực rồng hổ đáng sợ bỗng nhiên biến mất.  Ngoại trừ chiêu thức cuối cùng Hàng Long Phục Hổ ra, chín đại sát chiêu của Long Hổ Quyền này hắn coi như đã nắm rõ được chân ý bên trong đó, có thể dùng để giết địch rồi.  Về khả năng lĩnh hội chiêu thức Hàng Long Phục Hổ, thời cơ chưa đến, tạm thời hắn không dự định đi thử sức sử dụng. Còn về Chư Thiên Ấn trong Tứ ấn, Lâm Nhất đoán rằng, có thể có liên quan đến Phật môn, nếu như không hiểu gì về Phật lý thì e là sẽ rất khó để lĩnh hội được.  Nhưng mà Lâm Nhất lại không cảm thấy quá đáng tiếc, hiện nay Long Hổ Quyền trong tay hắn đã đủ mạnh rồi.  Chỉ cần không chạm mặt Lưu Thương công tử thì đối với những đệ tử còn lại khác của Huyền Thiên Tông, hắn hoàn toàn tự tin có thể dùng Long Hổ Quyền để giao đấu với đối phương.  Sắc trời vẫn còn sớm, cũng không cần phải vội vàng rời đi.  “Lại thử uy lực của bảo khí xem sao…”.  Trong mắt Lâm Nhất tràn ra vẻ hưng phấn đến cực độ, đây mới là thứ để cho hắn ỷ vào và là con át chủ bài lớn nhất của hắn cho đến nay.  Vỗ nhẹ lên túi trữ vật, cờ chiến Xích Diễm mang đầy khí tức ngang ngược xuất hiện trong tay của Lâm Nhất.  Cờ chiến dài cỡ hai mét, so với cơ thể Lâm Nhất còn cao hơn không ít, cắm mạnh nó trên mặt đất mà uy lực bá đạo và khí diễm đầy ắp.  Đây cũng là lần đầu tiên hắn một mình đánh giá kỹ cờ chiến Xích Diễm này, cán cờ to dày nặng nề. Linh văn kim sắc in trên đó sáng lên lấp lánh khi được rót Chân nguyên vào, giống như một ngọn lửa kim sắc mang đầy sức mạnh thần bí khó đoán.  Lâm Nhất tu tập Tuế Nguyệt Tâm Kinh, bản thân cũng biết vẽ Linh văn nhất phẩm, nhưng đối với Linh văn được vẽ trên bảo khí này hắn vẫn chỉ có thể đoán được một chút xíu đầu mối nào đó.  Hắn đoán chừng, những Linh văn này ít nhất cũng phải là tam phẩm, mà còn bao hàm một loại đạo vận nào đó. Phức tạp lộn xộn, nhìn qua thì chi chít như sóng biển mênh mông khiến hắn nhìn mà to cả đầu.  Trên cán cờ còn có rất nhiều Linh văn khác nhưng không hề phát sáng mà chìm nghỉm ảm đạm.  Cái này, có lẽ chính là phần khuyết mà Mai hộ pháp nói đến. Nhìn kỹ một chút, phần Linh văn bị khuyết phải thiếu mất hẳn một phần ba, khiến cho đạo vận cũng không được tính là hoàn chỉnh, làm giảm đi rất nhiều phẩm cấp của cờ chiến Xích Diễm.  Nhưng mà có giảm thế nào thì đây cũng là bảo khí!  Uy lực lớn mạnh đủ để khiến Lâm Nhất có được khả năng tự bảo vệ mạng sống khi đối mặt với bất cứ người nào thuộc cảnh giới Huyền Võ. Cho dù có là cao thủ cỡ tám đại công tử, nếu như đối phương không có bảo khí thì hắn cũng có thể tự tin đấu một trận.  Hồng hộc!  Lá cờ với hoa văn huyết sắc theo gió bay phấp phới, giống như một con phượng hoàng lửa với ngọn lửa bừng bừng quanh người.  

Chương 913