“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 914
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Uỳnh! Nhưng chỉ một làn sóng này, hoa văn như ngọn lửa nóng chảy, sáng lên óng ánh. Dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, luồng ánh lửa này chói mắt như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Còn chưa đợi Lâm Nhất kịp phản ứng lại thì luồng ánh lửa này đã bay sang bên khu đất trống rộng rãi. Rơi lên rừng cây mai ở đó, rồi bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai, hơn nửa rừng mai bị hoá thành bình địa, cháy thành tro bụi. Uy lực thực đáng sợ, so với một đòn toàn lực của mình còn mạnh hơn gấp mấy lần. Nếu như phóng thích hết Xích Diễm Chân Hoả ra thì còn gì bằng! Đáy mắt Lâm Nhất sáng rực, ánh lên vẻ hưng phấn, ngay sau đó hắn nghĩ đến… đây có vẻ đều là những thứ mà Mai hộ pháp yêu thích. “Mặc kệ, lại thử tiếp uy lực cận chiến của chiến cờ Xích Diễm xem sao, thử xong rồi đi thôi”. Ngay sau đó, vung tay lên múa. Rắc! Đuôi của cán cờ bật ra hai lưỡi hái sắc nhọn, hàn mang lấp lánh khiến người ta hoảng hốt. Lưỡi hái hai bên trái phải tạo thành một hình tam giác chéo dài mà bén nhọn, cho dù có phòng ngự chặt chẽ cỡ nào thì cũng sẽ bị nó đâm thẳng vào trong. Đợi đến khi kéo được ra thì cho dù có là yêu thú cũng phải bị nó kéo hết nửa số thịt trên người ra, nghĩ đến thôi đã khiến người ta không rét mà run. Nhưng ở trên ngọn của cờ chiến, lá cờ biến hoá thành lưỡi đao trông càng mang vẻ đáng sợ. Lưỡi đao đó chính là những lưỡi hái huyết sắc đối xứng hai bên trái phải, giống như hai vầng trăng khuyết mỏng manh, miệng lưỡi đao sắc bén, mảnh đến mức khiến người ta phát run. Khi đổi thành hình dạng cận chiến, lưỡi đao Xích Diễm này quả thực giống như một con mãnh thú nanh nọc, chỉ riêng tạo hình của nó thôi đã đủ doạ người khác phải hoảng sợ. Thôi thúc sử dụng chiến hoả Xích Diễm hơi quá miễn cưỡng, không nên tuỳ ý sử dụng, nhưng ngược lại hình dạng cận chiến này, mức độ tiêu hao khi sử dụng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cho dù không có chiến hoả Xích Diễm nhưng chỉ dựa vào uy lực của bảo khí, khi vung lên đã đủ để khiến ta như hổ thêm cánh. Càng đừng nói đến lưỡi liềm ba góc và Song Nguyệt Huyết Liêm này, lưỡi đao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng phá vỡ Chân nguyên hộ thể của người khác. Hai tay Lâm Nhất xiết chặt lưỡi đao Xích Diễm, cảm nhận luồng sát khí máu tanh đáng sợ. Không khỏi khẽ nhíu mày lại, bảo khí cũng là hung khí… chỉ e số võ giả đã từng chết dưới lưỡi đao Xích Diễm này đã không thể đếm xuể. Trong tay ta, rồi sẽ lại có bao nhiêu người phải chết đây? Trong một thoáng ngẩn ngơ, trước mặt hắn xuất hiện một con đường máu tươi đầm đìa, trên đường có vô số thi thể chết thảm trong đó. Nhưng chốc lát sau, đáy mắt Lâm Nhất liền có một tia sáng thoáng qua, trong tia sáng ấy có yêu hận rõ ràng. Ta không phải người ham giết chóc, nhưng nếu người muốn giết ta, ta ắt sẽ giết người! Lưỡi đao khẽ rung lên, Song Nguyệt Huyết Liêm lưu lại một vệt máu nhàn nhạt trong không trung, bỗng nhiên sát khí toả ra bừng bừng. Rắc! Biến lưỡi đao trở về trạng thái hình cờ chiến, Lâm Nhất cẩn thận từng chút một thu lại, chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Ba ngày thời gian, hắn coi như đã nghĩ thông suốt chỗ nào không bình thường rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Uỳnh! Nhưng chỉ một làn sóng này, hoa văn như ngọn lửa nóng chảy, sáng lên óng ánh. Dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, luồng ánh lửa này chói mắt như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Còn chưa đợi Lâm Nhất kịp phản ứng lại thì luồng ánh lửa này đã bay sang bên khu đất trống rộng rãi. Rơi lên rừng cây mai ở đó, rồi bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai, hơn nửa rừng mai bị hoá thành bình địa, cháy thành tro bụi. Uy lực thực đáng sợ, so với một đòn toàn lực của mình còn mạnh hơn gấp mấy lần. Nếu như phóng thích hết Xích Diễm Chân Hoả ra thì còn gì bằng! Đáy mắt Lâm Nhất sáng rực, ánh lên vẻ hưng phấn, ngay sau đó hắn nghĩ đến… đây có vẻ đều là những thứ mà Mai hộ pháp yêu thích. “Mặc kệ, lại thử tiếp uy lực cận chiến của chiến cờ Xích Diễm xem sao, thử xong rồi đi thôi”. Ngay sau đó, vung tay lên múa. Rắc! Đuôi của cán cờ bật ra hai lưỡi hái sắc nhọn, hàn mang lấp lánh khiến người ta hoảng hốt. Lưỡi hái hai bên trái phải tạo thành một hình tam giác chéo dài mà bén nhọn, cho dù có phòng ngự chặt chẽ cỡ nào thì cũng sẽ bị nó đâm thẳng vào trong. Đợi đến khi kéo được ra thì cho dù có là yêu thú cũng phải bị nó kéo hết nửa số thịt trên người ra, nghĩ đến thôi đã khiến người ta không rét mà run. Nhưng ở trên ngọn của cờ chiến, lá cờ biến hoá thành lưỡi đao trông càng mang vẻ đáng sợ. Lưỡi đao đó chính là những lưỡi hái huyết sắc đối xứng hai bên trái phải, giống như hai vầng trăng khuyết mỏng manh, miệng lưỡi đao sắc bén, mảnh đến mức khiến người ta phát run. Khi đổi thành hình dạng cận chiến, lưỡi đao Xích Diễm này quả thực giống như một con mãnh thú nanh nọc, chỉ riêng tạo hình của nó thôi đã đủ doạ người khác phải hoảng sợ. Thôi thúc sử dụng chiến hoả Xích Diễm hơi quá miễn cưỡng, không nên tuỳ ý sử dụng, nhưng ngược lại hình dạng cận chiến này, mức độ tiêu hao khi sử dụng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cho dù không có chiến hoả Xích Diễm nhưng chỉ dựa vào uy lực của bảo khí, khi vung lên đã đủ để khiến ta như hổ thêm cánh. Càng đừng nói đến lưỡi liềm ba góc và Song Nguyệt Huyết Liêm này, lưỡi đao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng phá vỡ Chân nguyên hộ thể của người khác. Hai tay Lâm Nhất xiết chặt lưỡi đao Xích Diễm, cảm nhận luồng sát khí máu tanh đáng sợ. Không khỏi khẽ nhíu mày lại, bảo khí cũng là hung khí… chỉ e số võ giả đã từng chết dưới lưỡi đao Xích Diễm này đã không thể đếm xuể. Trong tay ta, rồi sẽ lại có bao nhiêu người phải chết đây? Trong một thoáng ngẩn ngơ, trước mặt hắn xuất hiện một con đường máu tươi đầm đìa, trên đường có vô số thi thể chết thảm trong đó. Nhưng chốc lát sau, đáy mắt Lâm Nhất liền có một tia sáng thoáng qua, trong tia sáng ấy có yêu hận rõ ràng. Ta không phải người ham giết chóc, nhưng nếu người muốn giết ta, ta ắt sẽ giết người! Lưỡi đao khẽ rung lên, Song Nguyệt Huyết Liêm lưu lại một vệt máu nhàn nhạt trong không trung, bỗng nhiên sát khí toả ra bừng bừng. Rắc! Biến lưỡi đao trở về trạng thái hình cờ chiến, Lâm Nhất cẩn thận từng chút một thu lại, chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Ba ngày thời gian, hắn coi như đã nghĩ thông suốt chỗ nào không bình thường rồi.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Uỳnh! Nhưng chỉ một làn sóng này, hoa văn như ngọn lửa nóng chảy, sáng lên óng ánh. Dưới ánh mặt trời ban trưa chói chang, luồng ánh lửa này chói mắt như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Còn chưa đợi Lâm Nhất kịp phản ứng lại thì luồng ánh lửa này đã bay sang bên khu đất trống rộng rãi. Rơi lên rừng cây mai ở đó, rồi bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai, hơn nửa rừng mai bị hoá thành bình địa, cháy thành tro bụi. Uy lực thực đáng sợ, so với một đòn toàn lực của mình còn mạnh hơn gấp mấy lần. Nếu như phóng thích hết Xích Diễm Chân Hoả ra thì còn gì bằng! Đáy mắt Lâm Nhất sáng rực, ánh lên vẻ hưng phấn, ngay sau đó hắn nghĩ đến… đây có vẻ đều là những thứ mà Mai hộ pháp yêu thích. “Mặc kệ, lại thử tiếp uy lực cận chiến của chiến cờ Xích Diễm xem sao, thử xong rồi đi thôi”. Ngay sau đó, vung tay lên múa. Rắc! Đuôi của cán cờ bật ra hai lưỡi hái sắc nhọn, hàn mang lấp lánh khiến người ta hoảng hốt. Lưỡi hái hai bên trái phải tạo thành một hình tam giác chéo dài mà bén nhọn, cho dù có phòng ngự chặt chẽ cỡ nào thì cũng sẽ bị nó đâm thẳng vào trong. Đợi đến khi kéo được ra thì cho dù có là yêu thú cũng phải bị nó kéo hết nửa số thịt trên người ra, nghĩ đến thôi đã khiến người ta không rét mà run. Nhưng ở trên ngọn của cờ chiến, lá cờ biến hoá thành lưỡi đao trông càng mang vẻ đáng sợ. Lưỡi đao đó chính là những lưỡi hái huyết sắc đối xứng hai bên trái phải, giống như hai vầng trăng khuyết mỏng manh, miệng lưỡi đao sắc bén, mảnh đến mức khiến người ta phát run. Khi đổi thành hình dạng cận chiến, lưỡi đao Xích Diễm này quả thực giống như một con mãnh thú nanh nọc, chỉ riêng tạo hình của nó thôi đã đủ doạ người khác phải hoảng sợ. Thôi thúc sử dụng chiến hoả Xích Diễm hơi quá miễn cưỡng, không nên tuỳ ý sử dụng, nhưng ngược lại hình dạng cận chiến này, mức độ tiêu hao khi sử dụng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cho dù không có chiến hoả Xích Diễm nhưng chỉ dựa vào uy lực của bảo khí, khi vung lên đã đủ để khiến ta như hổ thêm cánh. Càng đừng nói đến lưỡi liềm ba góc và Song Nguyệt Huyết Liêm này, lưỡi đao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng phá vỡ Chân nguyên hộ thể của người khác. Hai tay Lâm Nhất xiết chặt lưỡi đao Xích Diễm, cảm nhận luồng sát khí máu tanh đáng sợ. Không khỏi khẽ nhíu mày lại, bảo khí cũng là hung khí… chỉ e số võ giả đã từng chết dưới lưỡi đao Xích Diễm này đã không thể đếm xuể. Trong tay ta, rồi sẽ lại có bao nhiêu người phải chết đây? Trong một thoáng ngẩn ngơ, trước mặt hắn xuất hiện một con đường máu tươi đầm đìa, trên đường có vô số thi thể chết thảm trong đó. Nhưng chốc lát sau, đáy mắt Lâm Nhất liền có một tia sáng thoáng qua, trong tia sáng ấy có yêu hận rõ ràng. Ta không phải người ham giết chóc, nhưng nếu người muốn giết ta, ta ắt sẽ giết người! Lưỡi đao khẽ rung lên, Song Nguyệt Huyết Liêm lưu lại một vệt máu nhàn nhạt trong không trung, bỗng nhiên sát khí toả ra bừng bừng. Rắc! Biến lưỡi đao trở về trạng thái hình cờ chiến, Lâm Nhất cẩn thận từng chút một thu lại, chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Ba ngày thời gian, hắn coi như đã nghĩ thông suốt chỗ nào không bình thường rồi.