“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 922

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thương nặng.  Tường Long Tại Thiên!  Lâm Nhất không hề sợ hãi, trong hai mắt hắn có ánh sáng loé lên. Năm ngón tay của hắn không ngừng động dậy, ngưng tụ khí thế trong không trung thành một long ảnh màu vàng. Khi năm ngón tay hắn hoàn toàn siết chặt lại, long ảnh kia cũng hung hăng gầm thét, bị hắn kéo vào trong quyền mang.  Nhờ có long ảnh, trong quyền mang chứa đựng lực lượng cuồn cuộn ngất trời, vừa kinh khủng vừa đáng sợ. Khi hắn đánh ra, quyền mang vừa khéo đụng vào ngón tay của Phó Lăng Thiên!  Keng!  Nắm đấm và ngón tay hai người tựa như hai thanh kiếm cứng rắn va vào nhau, mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, vô số bụi bặm đá vụn bay khắp không trung như mưa bão kéo đến.  Trong mắt Phó Lăng Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta cảm nhận được chân nguyên ẩn chứa trong quyền mang của đối phương mênh mông như biển, sâu không lường được. Chân nguyên trong ngón tay của mình tựa như bùn rơi xuống biển, không còn sót lại được gì, thậm chí còn không tạo thành gợn sóng.  Nhưng lực lượng trong quyền mang của đối phương lại khiến hắn ta thoáng có cảm giác không chịu nổi.  Phụt!  Lúc Phó Lăng Thiên đang định lùi về sau thì lực lượng trong quyền mang lại dâng lên một lần nữa. Khoé miệng hắn ta có máu chảy ra, bị đánh bay tận mấy bước, sau khi rơi xuống đất, hắn ta lập tức sa sầm mặt.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Bị người trước kia mình vô cùng xem thường đánh lui, Phó Lăng Thiên nổi giận, không còn nương tay nữa mà ngồi dậy xông lên.  “Đại ca, chúng ta giúp huynh!”  Trong bát đại kim cương có hai người bay ra, đứng một trái một phải bên cạnh Phó Lăng Thiên, đồng loạt xông về phía Lâm Nhất.  “Phá Sơn Quyền!”  “Huyết Lang Nộ!”  “Liệt Vân Chưởng!”  Ba người, ba sát chiêu, ba cao thủ Huyền Võ tầng sáu đồng thời ra tay muốn giết Lâm Nhất. Năm người còn lại thì đứng nhìn chằm chằm, trong mắt chứa đựng sát khí, ai cũng muốn xông lên.  Dường như việc đánh lui Phó Lăng Thiên bằng một quyền cũng không thể thay đổi tình thế, ngược lại còn khiến nó trở nên tồi tệ hơn.  Ba sát chiêu đánh tới từ trong không trung, giống như một khắc sau sẽ có thể xé Lâm Nhất thành mảnh vụn vậy.  “Cứ đến đi!”  Lâm Nhất không hề hoang mang, hắn lùi lại một chút, một tay hoá rồng, một tay hoá hổ. Bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở đan điền đều nở ra, rót vào trong khí thế rồng hổ này, đợi khi ba sát chiêu kia sắp đánh tới, hai tay hắn chợt vỗ mạnh vào nhau.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thương nặng.  Tường Long Tại Thiên!  Lâm Nhất không hề sợ hãi, trong hai mắt hắn có ánh sáng loé lên. Năm ngón tay của hắn không ngừng động dậy, ngưng tụ khí thế trong không trung thành một long ảnh màu vàng. Khi năm ngón tay hắn hoàn toàn siết chặt lại, long ảnh kia cũng hung hăng gầm thét, bị hắn kéo vào trong quyền mang.  Nhờ có long ảnh, trong quyền mang chứa đựng lực lượng cuồn cuộn ngất trời, vừa kinh khủng vừa đáng sợ. Khi hắn đánh ra, quyền mang vừa khéo đụng vào ngón tay của Phó Lăng Thiên!  Keng!  Nắm đấm và ngón tay hai người tựa như hai thanh kiếm cứng rắn va vào nhau, mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, vô số bụi bặm đá vụn bay khắp không trung như mưa bão kéo đến.  Trong mắt Phó Lăng Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta cảm nhận được chân nguyên ẩn chứa trong quyền mang của đối phương mênh mông như biển, sâu không lường được. Chân nguyên trong ngón tay của mình tựa như bùn rơi xuống biển, không còn sót lại được gì, thậm chí còn không tạo thành gợn sóng.  Nhưng lực lượng trong quyền mang của đối phương lại khiến hắn ta thoáng có cảm giác không chịu nổi.  Phụt!  Lúc Phó Lăng Thiên đang định lùi về sau thì lực lượng trong quyền mang lại dâng lên một lần nữa. Khoé miệng hắn ta có máu chảy ra, bị đánh bay tận mấy bước, sau khi rơi xuống đất, hắn ta lập tức sa sầm mặt.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Bị người trước kia mình vô cùng xem thường đánh lui, Phó Lăng Thiên nổi giận, không còn nương tay nữa mà ngồi dậy xông lên.  “Đại ca, chúng ta giúp huynh!”  Trong bát đại kim cương có hai người bay ra, đứng một trái một phải bên cạnh Phó Lăng Thiên, đồng loạt xông về phía Lâm Nhất.  “Phá Sơn Quyền!”  “Huyết Lang Nộ!”  “Liệt Vân Chưởng!”  Ba người, ba sát chiêu, ba cao thủ Huyền Võ tầng sáu đồng thời ra tay muốn giết Lâm Nhất. Năm người còn lại thì đứng nhìn chằm chằm, trong mắt chứa đựng sát khí, ai cũng muốn xông lên.  Dường như việc đánh lui Phó Lăng Thiên bằng một quyền cũng không thể thay đổi tình thế, ngược lại còn khiến nó trở nên tồi tệ hơn.  Ba sát chiêu đánh tới từ trong không trung, giống như một khắc sau sẽ có thể xé Lâm Nhất thành mảnh vụn vậy.  “Cứ đến đi!”  Lâm Nhất không hề hoang mang, hắn lùi lại một chút, một tay hoá rồng, một tay hoá hổ. Bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở đan điền đều nở ra, rót vào trong khí thế rồng hổ này, đợi khi ba sát chiêu kia sắp đánh tới, hai tay hắn chợt vỗ mạnh vào nhau.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thương nặng.  Tường Long Tại Thiên!  Lâm Nhất không hề sợ hãi, trong hai mắt hắn có ánh sáng loé lên. Năm ngón tay của hắn không ngừng động dậy, ngưng tụ khí thế trong không trung thành một long ảnh màu vàng. Khi năm ngón tay hắn hoàn toàn siết chặt lại, long ảnh kia cũng hung hăng gầm thét, bị hắn kéo vào trong quyền mang.  Nhờ có long ảnh, trong quyền mang chứa đựng lực lượng cuồn cuộn ngất trời, vừa kinh khủng vừa đáng sợ. Khi hắn đánh ra, quyền mang vừa khéo đụng vào ngón tay của Phó Lăng Thiên!  Keng!  Nắm đấm và ngón tay hai người tựa như hai thanh kiếm cứng rắn va vào nhau, mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, vô số bụi bặm đá vụn bay khắp không trung như mưa bão kéo đến.  Trong mắt Phó Lăng Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta cảm nhận được chân nguyên ẩn chứa trong quyền mang của đối phương mênh mông như biển, sâu không lường được. Chân nguyên trong ngón tay của mình tựa như bùn rơi xuống biển, không còn sót lại được gì, thậm chí còn không tạo thành gợn sóng.  Nhưng lực lượng trong quyền mang của đối phương lại khiến hắn ta thoáng có cảm giác không chịu nổi.  Phụt!  Lúc Phó Lăng Thiên đang định lùi về sau thì lực lượng trong quyền mang lại dâng lên một lần nữa. Khoé miệng hắn ta có máu chảy ra, bị đánh bay tận mấy bước, sau khi rơi xuống đất, hắn ta lập tức sa sầm mặt.  “Ta sẽ giết ngươi!”  Bị người trước kia mình vô cùng xem thường đánh lui, Phó Lăng Thiên nổi giận, không còn nương tay nữa mà ngồi dậy xông lên.  “Đại ca, chúng ta giúp huynh!”  Trong bát đại kim cương có hai người bay ra, đứng một trái một phải bên cạnh Phó Lăng Thiên, đồng loạt xông về phía Lâm Nhất.  “Phá Sơn Quyền!”  “Huyết Lang Nộ!”  “Liệt Vân Chưởng!”  Ba người, ba sát chiêu, ba cao thủ Huyền Võ tầng sáu đồng thời ra tay muốn giết Lâm Nhất. Năm người còn lại thì đứng nhìn chằm chằm, trong mắt chứa đựng sát khí, ai cũng muốn xông lên.  Dường như việc đánh lui Phó Lăng Thiên bằng một quyền cũng không thể thay đổi tình thế, ngược lại còn khiến nó trở nên tồi tệ hơn.  Ba sát chiêu đánh tới từ trong không trung, giống như một khắc sau sẽ có thể xé Lâm Nhất thành mảnh vụn vậy.  “Cứ đến đi!”  Lâm Nhất không hề hoang mang, hắn lùi lại một chút, một tay hoá rồng, một tay hoá hổ. Bốn mươi bảy cánh hoa Tử Diên ở đan điền đều nở ra, rót vào trong khí thế rồng hổ này, đợi khi ba sát chiêu kia sắp đánh tới, hai tay hắn chợt vỗ mạnh vào nhau.  

Chương 922