“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 923
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi ba người lui về sau, Lâm Nhất quát to một tiếng, khí thế dâng lên trên người, tâm pháp Long Hổ Quyền được hắn đẩy đến mức độ mạnh nhất. Trong mắt hắn có ánh sáng loé lên, hư ảnh của một con mãnh hổ khổng lồ cao đến trăm trượng đang nhắm chặt hai mắt đứng sau lưng hắn. Khi hắn đánh một quyền tới, con hổ kia cũng mở mắt, trong mắt có huyết quang lướt qua, răng nanh trong miệng hổ vô cùng dữ tợn, thú uy vương giả, nhìn xuống tám phương. Cú đấm này thúc giục cả uy nghiêm của chúa tể sơn lâm, còn có kiếm ý cùng với chân nguyên và khí lực, nhìn như chỉ có một quyền, nhưng lại mang theo sức mạnh của muông thú, cực kỳ bá đạo. Tốc độ của cú đấm rất nhanh, ba người Phó Lăng Thiên hoàn toàn không kịp lùi về phía sau đã bị đánh hộc máu văng ra xa. Sau khi rời xuống đất, trong mắt bọn họ lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Lâm Nhất rụt tay về đứng yên tại chỗ, khí huyết trên người vẫn đang sôi trào, uy thế Long Hổ cuồng bạo như ẩn như hiện trên người. Ánh mắt hắn đảo qua, khiến ai cũng phải khiếp sợ! “Sao có thể như thế…” “Trời ạ, rốt cuộc Lâm Nhất này là thể loại gì vậy. Hắn chỉ mới vào nội môn, sao thực lực lại mạnh thế này!” “Quá kinh khủng! Mấy người Phó Lăng Thiên đều thuộc hai trăm người mạnh nhất trong bảng Địa đấy, những đệ tử tham gia trong cuộc chiến đồng minh hoàn toàn không thể sánh bằng bọn họ được”. “Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Mới mấy ngày không gặp mà thực lực đã mạnh đến thế rồi”. “Cuộc chiến đồng minh chém giết lẫn nhau, chiến đấu sinh tử, hắn là người chiến thắng cuối cùng, có lẽ nhận được rất nhiều lợi ích”. Không ai ngờ rằng bát đại kim cương đấu với Lâm Nhất lại phải chịu thiệt thòi đến thế. Những người lo lắng cho Lâm Nhất trước đó đều thở phào nhẹ nhõm, với thực lực này, hắn muốn rời khỏi cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng nếu bát đại kim cương thật sự mặt dày cùng nhau bao vây tấn công Lâm Nhất, thì vẫn hơi khó giải quyết. Có điều lúc nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người phát hiện quần áo trên người hắn vẫn như thế, nét mặt hắn chỉ hơi thay đổi, không giận không buồn, sâu trong mắt cũng không có chút cảm xúc. Phó Lăng Thiên thấy người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, còn có tiếng phỉ báng, sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ khó coi. Đáng ghét, rốt cuộc tên ranh này tu luyện kiểu gì vậy… Vào tông môn mới hơn nửa năm đã vượt qua tất cả bọn họ rồi. Không được, hôm nay cho dù thế nào cũng không thể cho hắn rời đi như thế. Nếu không sau này danh tiếng của bát đại kim cương ở Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ hoàn toàn mất hết. “Lâm Nhất, ngươi thật vô liêm sỉ!” Phó Lăng Thiên đột nhiên nhảy dựng lên hét to, khiến mọi người giật cả mình. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn ta ra vẻ vô cùng phẫn nộ, đau lòng không thôi nói: “Ba người chúng ta nể tình ngươi vừa thăng lên đệ tử nội môn. Lúc giao thủ vẫn luôn rất nương tay, còn chưa sử dụng đến ba phần thực lực. Nhưng ngươi lại không biết điều, còn ra tay nặng như thế, ngươi đây là muốn làm gì? Trong mắt ngươi có còn tông quy không, có còn trưởng lão của Kiếm Các không, nếu chúng ta thật sự không đủ thực lực, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chết chúng ta luôn?” Mọi người ngạc nhiên, ai cũng kinh hãi, bị sự mặt dày của Phó Lăng Thiên làm ngây người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi ba người lui về sau, Lâm Nhất quát to một tiếng, khí thế dâng lên trên người, tâm pháp Long Hổ Quyền được hắn đẩy đến mức độ mạnh nhất. Trong mắt hắn có ánh sáng loé lên, hư ảnh của một con mãnh hổ khổng lồ cao đến trăm trượng đang nhắm chặt hai mắt đứng sau lưng hắn. Khi hắn đánh một quyền tới, con hổ kia cũng mở mắt, trong mắt có huyết quang lướt qua, răng nanh trong miệng hổ vô cùng dữ tợn, thú uy vương giả, nhìn xuống tám phương. Cú đấm này thúc giục cả uy nghiêm của chúa tể sơn lâm, còn có kiếm ý cùng với chân nguyên và khí lực, nhìn như chỉ có một quyền, nhưng lại mang theo sức mạnh của muông thú, cực kỳ bá đạo. Tốc độ của cú đấm rất nhanh, ba người Phó Lăng Thiên hoàn toàn không kịp lùi về phía sau đã bị đánh hộc máu văng ra xa. Sau khi rời xuống đất, trong mắt bọn họ lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Lâm Nhất rụt tay về đứng yên tại chỗ, khí huyết trên người vẫn đang sôi trào, uy thế Long Hổ cuồng bạo như ẩn như hiện trên người. Ánh mắt hắn đảo qua, khiến ai cũng phải khiếp sợ! “Sao có thể như thế…” “Trời ạ, rốt cuộc Lâm Nhất này là thể loại gì vậy. Hắn chỉ mới vào nội môn, sao thực lực lại mạnh thế này!” “Quá kinh khủng! Mấy người Phó Lăng Thiên đều thuộc hai trăm người mạnh nhất trong bảng Địa đấy, những đệ tử tham gia trong cuộc chiến đồng minh hoàn toàn không thể sánh bằng bọn họ được”. “Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Mới mấy ngày không gặp mà thực lực đã mạnh đến thế rồi”. “Cuộc chiến đồng minh chém giết lẫn nhau, chiến đấu sinh tử, hắn là người chiến thắng cuối cùng, có lẽ nhận được rất nhiều lợi ích”. Không ai ngờ rằng bát đại kim cương đấu với Lâm Nhất lại phải chịu thiệt thòi đến thế. Những người lo lắng cho Lâm Nhất trước đó đều thở phào nhẹ nhõm, với thực lực này, hắn muốn rời khỏi cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng nếu bát đại kim cương thật sự mặt dày cùng nhau bao vây tấn công Lâm Nhất, thì vẫn hơi khó giải quyết. Có điều lúc nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người phát hiện quần áo trên người hắn vẫn như thế, nét mặt hắn chỉ hơi thay đổi, không giận không buồn, sâu trong mắt cũng không có chút cảm xúc. Phó Lăng Thiên thấy người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, còn có tiếng phỉ báng, sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ khó coi. Đáng ghét, rốt cuộc tên ranh này tu luyện kiểu gì vậy… Vào tông môn mới hơn nửa năm đã vượt qua tất cả bọn họ rồi. Không được, hôm nay cho dù thế nào cũng không thể cho hắn rời đi như thế. Nếu không sau này danh tiếng của bát đại kim cương ở Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ hoàn toàn mất hết. “Lâm Nhất, ngươi thật vô liêm sỉ!” Phó Lăng Thiên đột nhiên nhảy dựng lên hét to, khiến mọi người giật cả mình. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn ta ra vẻ vô cùng phẫn nộ, đau lòng không thôi nói: “Ba người chúng ta nể tình ngươi vừa thăng lên đệ tử nội môn. Lúc giao thủ vẫn luôn rất nương tay, còn chưa sử dụng đến ba phần thực lực. Nhưng ngươi lại không biết điều, còn ra tay nặng như thế, ngươi đây là muốn làm gì? Trong mắt ngươi có còn tông quy không, có còn trưởng lão của Kiếm Các không, nếu chúng ta thật sự không đủ thực lực, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chết chúng ta luôn?” Mọi người ngạc nhiên, ai cũng kinh hãi, bị sự mặt dày của Phó Lăng Thiên làm ngây người.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Không đợi ba người lui về sau, Lâm Nhất quát to một tiếng, khí thế dâng lên trên người, tâm pháp Long Hổ Quyền được hắn đẩy đến mức độ mạnh nhất. Trong mắt hắn có ánh sáng loé lên, hư ảnh của một con mãnh hổ khổng lồ cao đến trăm trượng đang nhắm chặt hai mắt đứng sau lưng hắn. Khi hắn đánh một quyền tới, con hổ kia cũng mở mắt, trong mắt có huyết quang lướt qua, răng nanh trong miệng hổ vô cùng dữ tợn, thú uy vương giả, nhìn xuống tám phương. Cú đấm này thúc giục cả uy nghiêm của chúa tể sơn lâm, còn có kiếm ý cùng với chân nguyên và khí lực, nhìn như chỉ có một quyền, nhưng lại mang theo sức mạnh của muông thú, cực kỳ bá đạo. Tốc độ của cú đấm rất nhanh, ba người Phó Lăng Thiên hoàn toàn không kịp lùi về phía sau đã bị đánh hộc máu văng ra xa. Sau khi rời xuống đất, trong mắt bọn họ lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Lâm Nhất rụt tay về đứng yên tại chỗ, khí huyết trên người vẫn đang sôi trào, uy thế Long Hổ cuồng bạo như ẩn như hiện trên người. Ánh mắt hắn đảo qua, khiến ai cũng phải khiếp sợ! “Sao có thể như thế…” “Trời ạ, rốt cuộc Lâm Nhất này là thể loại gì vậy. Hắn chỉ mới vào nội môn, sao thực lực lại mạnh thế này!” “Quá kinh khủng! Mấy người Phó Lăng Thiên đều thuộc hai trăm người mạnh nhất trong bảng Địa đấy, những đệ tử tham gia trong cuộc chiến đồng minh hoàn toàn không thể sánh bằng bọn họ được”. “Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Mới mấy ngày không gặp mà thực lực đã mạnh đến thế rồi”. “Cuộc chiến đồng minh chém giết lẫn nhau, chiến đấu sinh tử, hắn là người chiến thắng cuối cùng, có lẽ nhận được rất nhiều lợi ích”. Không ai ngờ rằng bát đại kim cương đấu với Lâm Nhất lại phải chịu thiệt thòi đến thế. Những người lo lắng cho Lâm Nhất trước đó đều thở phào nhẹ nhõm, với thực lực này, hắn muốn rời khỏi cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nhưng nếu bát đại kim cương thật sự mặt dày cùng nhau bao vây tấn công Lâm Nhất, thì vẫn hơi khó giải quyết. Có điều lúc nhìn về phía Lâm Nhất, mọi người phát hiện quần áo trên người hắn vẫn như thế, nét mặt hắn chỉ hơi thay đổi, không giận không buồn, sâu trong mắt cũng không có chút cảm xúc. Phó Lăng Thiên thấy người xung quanh không ngừng chỉ trỏ, còn có tiếng phỉ báng, sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, cực kỳ khó coi. Đáng ghét, rốt cuộc tên ranh này tu luyện kiểu gì vậy… Vào tông môn mới hơn nửa năm đã vượt qua tất cả bọn họ rồi. Không được, hôm nay cho dù thế nào cũng không thể cho hắn rời đi như thế. Nếu không sau này danh tiếng của bát đại kim cương ở Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ hoàn toàn mất hết. “Lâm Nhất, ngươi thật vô liêm sỉ!” Phó Lăng Thiên đột nhiên nhảy dựng lên hét to, khiến mọi người giật cả mình. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn ta ra vẻ vô cùng phẫn nộ, đau lòng không thôi nói: “Ba người chúng ta nể tình ngươi vừa thăng lên đệ tử nội môn. Lúc giao thủ vẫn luôn rất nương tay, còn chưa sử dụng đến ba phần thực lực. Nhưng ngươi lại không biết điều, còn ra tay nặng như thế, ngươi đây là muốn làm gì? Trong mắt ngươi có còn tông quy không, có còn trưởng lão của Kiếm Các không, nếu chúng ta thật sự không đủ thực lực, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chết chúng ta luôn?” Mọi người ngạc nhiên, ai cũng kinh hãi, bị sự mặt dày của Phó Lăng Thiên làm ngây người.