“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 982
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“E rằng Kinh Lôi kiếm pháp này đã sắp đến viên mãn đỉnh phong rồi… Không hổ là kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm”. “Uy thế còn mạnh hơn uy thế của rất nhiều trưởng lão cảnh giới Tử Phủ”. Tiếng hô ngạc hiên vang lên khắp xung quanh, Lâm Nhất cũng hơi ngạc hiên, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của mình không thua kém gì đối phương, tiếc là tu vi chênh lệch quá nhiều, không có đủ chân nguyên hùng hậu kết hợp, cho nên sức mạnh cũng chênh lệch nhau nhiều. Bây giờ Lâm Nhất mới thầm thấy vui mừng, mình không chọn Kinh Lôi kiếm pháp này thật sự là một sự lựa chọn chính xác. Với tu vi của hắn, dù khả năng lĩnh ngộ có mạnh hơn nữa, e rằng cũng không có được uy lực đáng sợ như thế, còn Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thì hoàn toàn khác. “Quá yếu!” Hàn Cương âm thầm tích luỹ chân nguyên, nhưng ngoài miệng lại nói như thế. Đến khi kiếm mang sắp chém tới, hắn ta hơi cong chân tựa như một ngọn núi nguy nga bất động. Sau đó, hắn ta đánh ra một quyền. Keng! Quyền kiếm va chạm với nhau tạo thành tiếng vang lanh lảnh, kiếm mang chứa đựng tia chớp màu tím kia dường như mơ hồ xuất hiện vết nứt. Có điều kiếm thế vẫn còn đó, tiếng sấm rung trời vang vọng trên không trung, không chút nương tay đánh xuống. Sắc mặt Hàn Cương cũng trở nên u ám, hắn ta chợt hét lên một tiếng: “Cơn giận của Hàng Ma!” Trong người hắn ta truyền đến tiếng vang động trời, Phật uy như núi lửa bùng nổ bốc cháy trên người hắn ta, tạo thành ngọn lửa cao tận trời. Rắc! Hắn lấy thân làm núi, thiêu đốt Phật uy, khiến kiếm áp đang chém xuống hoàn toàn bị phá huỷ. Nhưng một kiếm này cũng đã ép Hàn Cương phải sử dụng lá bài tẩy. “Thiêu đốt Phật uy?” Lâm Nhất nhìn Hàn Cương bị ngọn lửa bao phủ, mang theo khí thế chấn động lòng người trước mắt, trong lòng hơi rung động. Gốc gác của Huyền Thiên Tông đúng là đáng sợ, ngoài Long Hổ Quyền, thì ra còn có nhiều bí thuật như thế. “Ta vốn định đợi tới Long Môn tranh tài cuối năm mới sử dụng bí thuật này, Hân Tuyệt, ngươi có thể ép ta đến mức này, đã đủ tự hào chưa?” Sau khi đánh một quyền ép Hân Tuyệt phải lùi lại, Hàn Cương khí thế bừng bừng lao đến tấn công. Trong nháy mắt, mấy chục quyền mang tựa như mưa rền gió dữ lao về phía Hân Tuyệt. Hân Tuyệt cầm kiếm trong tay, chưa từng lui bước, kiếm tựa tia chớp. Trong điện mang dao động có thể nhìn thấy thấp thoáng một con du long đang bay lượn, tạo ra gợn sóng đáng sợ. “Hàng Ma Trảm, Hân Tuyệt, chịu thua đi!” Trong tiếng hét điên cuồng, Hàn Cương giẫm nứt mặt đất, sau đó bay lên trời. Hắn ta nâng tay đánh một quyền, ngọn lửa Phật uy đang cháy mạnh trên người ngưng tụ thành một pháp khí kinh khủng, gậy Kim Cương Hàng Ma! Trên pháp khí có từng vòng kinh văn chi chít quấn quanh, kim quang bao phủ. Trong lúc chuyển động còn có
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“E rằng Kinh Lôi kiếm pháp này đã sắp đến viên mãn đỉnh phong rồi… Không hổ là kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm”. “Uy thế còn mạnh hơn uy thế của rất nhiều trưởng lão cảnh giới Tử Phủ”. Tiếng hô ngạc hiên vang lên khắp xung quanh, Lâm Nhất cũng hơi ngạc hiên, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của mình không thua kém gì đối phương, tiếc là tu vi chênh lệch quá nhiều, không có đủ chân nguyên hùng hậu kết hợp, cho nên sức mạnh cũng chênh lệch nhau nhiều. Bây giờ Lâm Nhất mới thầm thấy vui mừng, mình không chọn Kinh Lôi kiếm pháp này thật sự là một sự lựa chọn chính xác. Với tu vi của hắn, dù khả năng lĩnh ngộ có mạnh hơn nữa, e rằng cũng không có được uy lực đáng sợ như thế, còn Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thì hoàn toàn khác. “Quá yếu!” Hàn Cương âm thầm tích luỹ chân nguyên, nhưng ngoài miệng lại nói như thế. Đến khi kiếm mang sắp chém tới, hắn ta hơi cong chân tựa như một ngọn núi nguy nga bất động. Sau đó, hắn ta đánh ra một quyền. Keng! Quyền kiếm va chạm với nhau tạo thành tiếng vang lanh lảnh, kiếm mang chứa đựng tia chớp màu tím kia dường như mơ hồ xuất hiện vết nứt. Có điều kiếm thế vẫn còn đó, tiếng sấm rung trời vang vọng trên không trung, không chút nương tay đánh xuống. Sắc mặt Hàn Cương cũng trở nên u ám, hắn ta chợt hét lên một tiếng: “Cơn giận của Hàng Ma!” Trong người hắn ta truyền đến tiếng vang động trời, Phật uy như núi lửa bùng nổ bốc cháy trên người hắn ta, tạo thành ngọn lửa cao tận trời. Rắc! Hắn lấy thân làm núi, thiêu đốt Phật uy, khiến kiếm áp đang chém xuống hoàn toàn bị phá huỷ. Nhưng một kiếm này cũng đã ép Hàn Cương phải sử dụng lá bài tẩy. “Thiêu đốt Phật uy?” Lâm Nhất nhìn Hàn Cương bị ngọn lửa bao phủ, mang theo khí thế chấn động lòng người trước mắt, trong lòng hơi rung động. Gốc gác của Huyền Thiên Tông đúng là đáng sợ, ngoài Long Hổ Quyền, thì ra còn có nhiều bí thuật như thế. “Ta vốn định đợi tới Long Môn tranh tài cuối năm mới sử dụng bí thuật này, Hân Tuyệt, ngươi có thể ép ta đến mức này, đã đủ tự hào chưa?” Sau khi đánh một quyền ép Hân Tuyệt phải lùi lại, Hàn Cương khí thế bừng bừng lao đến tấn công. Trong nháy mắt, mấy chục quyền mang tựa như mưa rền gió dữ lao về phía Hân Tuyệt. Hân Tuyệt cầm kiếm trong tay, chưa từng lui bước, kiếm tựa tia chớp. Trong điện mang dao động có thể nhìn thấy thấp thoáng một con du long đang bay lượn, tạo ra gợn sóng đáng sợ. “Hàng Ma Trảm, Hân Tuyệt, chịu thua đi!” Trong tiếng hét điên cuồng, Hàn Cương giẫm nứt mặt đất, sau đó bay lên trời. Hắn ta nâng tay đánh một quyền, ngọn lửa Phật uy đang cháy mạnh trên người ngưng tụ thành một pháp khí kinh khủng, gậy Kim Cương Hàng Ma! Trên pháp khí có từng vòng kinh văn chi chít quấn quanh, kim quang bao phủ. Trong lúc chuyển động còn có
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“E rằng Kinh Lôi kiếm pháp này đã sắp đến viên mãn đỉnh phong rồi… Không hổ là kiếm pháp Linh cấp siêu phẩm”. “Uy thế còn mạnh hơn uy thế của rất nhiều trưởng lão cảnh giới Tử Phủ”. Tiếng hô ngạc hiên vang lên khắp xung quanh, Lâm Nhất cũng hơi ngạc hiên, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp của mình không thua kém gì đối phương, tiếc là tu vi chênh lệch quá nhiều, không có đủ chân nguyên hùng hậu kết hợp, cho nên sức mạnh cũng chênh lệch nhau nhiều. Bây giờ Lâm Nhất mới thầm thấy vui mừng, mình không chọn Kinh Lôi kiếm pháp này thật sự là một sự lựa chọn chính xác. Với tu vi của hắn, dù khả năng lĩnh ngộ có mạnh hơn nữa, e rằng cũng không có được uy lực đáng sợ như thế, còn Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thì hoàn toàn khác. “Quá yếu!” Hàn Cương âm thầm tích luỹ chân nguyên, nhưng ngoài miệng lại nói như thế. Đến khi kiếm mang sắp chém tới, hắn ta hơi cong chân tựa như một ngọn núi nguy nga bất động. Sau đó, hắn ta đánh ra một quyền. Keng! Quyền kiếm va chạm với nhau tạo thành tiếng vang lanh lảnh, kiếm mang chứa đựng tia chớp màu tím kia dường như mơ hồ xuất hiện vết nứt. Có điều kiếm thế vẫn còn đó, tiếng sấm rung trời vang vọng trên không trung, không chút nương tay đánh xuống. Sắc mặt Hàn Cương cũng trở nên u ám, hắn ta chợt hét lên một tiếng: “Cơn giận của Hàng Ma!” Trong người hắn ta truyền đến tiếng vang động trời, Phật uy như núi lửa bùng nổ bốc cháy trên người hắn ta, tạo thành ngọn lửa cao tận trời. Rắc! Hắn lấy thân làm núi, thiêu đốt Phật uy, khiến kiếm áp đang chém xuống hoàn toàn bị phá huỷ. Nhưng một kiếm này cũng đã ép Hàn Cương phải sử dụng lá bài tẩy. “Thiêu đốt Phật uy?” Lâm Nhất nhìn Hàn Cương bị ngọn lửa bao phủ, mang theo khí thế chấn động lòng người trước mắt, trong lòng hơi rung động. Gốc gác của Huyền Thiên Tông đúng là đáng sợ, ngoài Long Hổ Quyền, thì ra còn có nhiều bí thuật như thế. “Ta vốn định đợi tới Long Môn tranh tài cuối năm mới sử dụng bí thuật này, Hân Tuyệt, ngươi có thể ép ta đến mức này, đã đủ tự hào chưa?” Sau khi đánh một quyền ép Hân Tuyệt phải lùi lại, Hàn Cương khí thế bừng bừng lao đến tấn công. Trong nháy mắt, mấy chục quyền mang tựa như mưa rền gió dữ lao về phía Hân Tuyệt. Hân Tuyệt cầm kiếm trong tay, chưa từng lui bước, kiếm tựa tia chớp. Trong điện mang dao động có thể nhìn thấy thấp thoáng một con du long đang bay lượn, tạo ra gợn sóng đáng sợ. “Hàng Ma Trảm, Hân Tuyệt, chịu thua đi!” Trong tiếng hét điên cuồng, Hàn Cương giẫm nứt mặt đất, sau đó bay lên trời. Hắn ta nâng tay đánh một quyền, ngọn lửa Phật uy đang cháy mạnh trên người ngưng tụ thành một pháp khí kinh khủng, gậy Kim Cương Hàng Ma! Trên pháp khí có từng vòng kinh văn chi chít quấn quanh, kim quang bao phủ. Trong lúc chuyển động còn có