“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 983

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông nó tựa như một con cuồng long lôi điện, vừa dữ tợn vừa đáng sợ, còn đang không ngừng gào thét.  “Trời cao sấm dậy, kiếm hoá du long!”  Hân Tuyệt vừa dứt lời, cuồng long lôi điện này hấp thụ chân nguyên nên không ngừng dài ra. Nó vờn quanh người Hân Tuyệt, trên thân thể bắt đầu xuất hiện vảy rồng chằng chịt, vuốt rồng cũng xuất hiện, trên đầu còn mọc ra một cái sừng, đôi mắt trong veo có hồn.  Tiếng rồng ngâm vang lên kèm theo kiếm thế mạnh mẽ, ngăn chặn pháp khí kinh khủng ngưng tụ từ quyền mang liệt diễm kia.  “Đây là thực lực của người có thể sánh với cấp công tử sao? Quá đáng sợ…”  “Thực lực của Hân Tuyệt và Hàn Cương đã đáng sợ như thế, vậy thực lực của Bát công tử sẽ mạnh đến mức nào?”  “Thật sự quá mạnh, chẳng trách trong tiệc công chúa trước đây, đa số những tồn tại cấp bậc này đều không thật sự ra tay. Chỉ có Long Môn tranh tài mới là võ đài chân chính của bọn họ”.   Dị tượng đáng sợ của hai sát chiêu khiến đệ tử của các tông môn lớn kinh hồn bạt vía, có cảm giác không thể địch nổi.  Quả thật không thể tưởng tượng được tu vi Huyền Võ tầng mười có thể phát ra uy lực đáng sợ như vậy.  Mọi người nhìn chằm chằm trung tâm đại điện, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.  Mọi người đều nôn nóng muốn biết ai sẽ là người chiến thắng trong trận đấu này.  Ầm!  Khi hai sát chiêu thật sự va vào nhau, tiếng vang phát ra khiến cả đại điện Quỳnh Đài đều hơi chấn động.  Rắc!  Dưới sự công phá của cuồng long lôi điện, pháp khí Phật Môn kia của Hàn Cương hơi nứt ra, một khắc sau, khe nứt không ngừng to hơn, có dấu hiệu sắp vỡ nát.  “Hàng Ma Trảo!”  Hàn Cương thầm mắng một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, quyền mang tan đi, hắn ta giương năm ngón tay, ngón tay xuất hiện móng vuốt cực kỳ sắc bén.  Khí thế trên người hắn ta đột nhiên thay đổi, móng vuốt tràn ngập Phật quang, hung ác nắm lấy cổ của cuồng long lôi điện.  “Gào!”  Bị móng vuốt nắm lấy cổ, lôi long phát ra tiếng gào đau đớn, tiếng rít gào vang lên từ trong lôi điện khiến người ta sợ hãi không thôi.  “Phá!”  Trong tiếng gào của cuồng long, Hàn Cương giơ cả hai tay ra, bóp vỡ du long lôi điện thành vô số điện quang.  “Nỏ mạnh hết đà, phá thì có sao, nửa chiêu tàn long vẫn có thể đánh bại được ngươi”.  Hân Tuyệt lạnh lùng nói, mái tóc dài tung bay, y chém tới một kiếm, trong kiếm thế tàn long, một tia điện quang lao nhanh như chớp về phía Hàn Cương.  Ầm!  Hàn Cương phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, Hân Tuyệt lui về sau ba bước, cất kiếm vào trong vỏ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông nó tựa như một con cuồng long lôi điện, vừa dữ tợn vừa đáng sợ, còn đang không ngừng gào thét.  “Trời cao sấm dậy, kiếm hoá du long!”  Hân Tuyệt vừa dứt lời, cuồng long lôi điện này hấp thụ chân nguyên nên không ngừng dài ra. Nó vờn quanh người Hân Tuyệt, trên thân thể bắt đầu xuất hiện vảy rồng chằng chịt, vuốt rồng cũng xuất hiện, trên đầu còn mọc ra một cái sừng, đôi mắt trong veo có hồn.  Tiếng rồng ngâm vang lên kèm theo kiếm thế mạnh mẽ, ngăn chặn pháp khí kinh khủng ngưng tụ từ quyền mang liệt diễm kia.  “Đây là thực lực của người có thể sánh với cấp công tử sao? Quá đáng sợ…”  “Thực lực của Hân Tuyệt và Hàn Cương đã đáng sợ như thế, vậy thực lực của Bát công tử sẽ mạnh đến mức nào?”  “Thật sự quá mạnh, chẳng trách trong tiệc công chúa trước đây, đa số những tồn tại cấp bậc này đều không thật sự ra tay. Chỉ có Long Môn tranh tài mới là võ đài chân chính của bọn họ”.   Dị tượng đáng sợ của hai sát chiêu khiến đệ tử của các tông môn lớn kinh hồn bạt vía, có cảm giác không thể địch nổi.  Quả thật không thể tưởng tượng được tu vi Huyền Võ tầng mười có thể phát ra uy lực đáng sợ như vậy.  Mọi người nhìn chằm chằm trung tâm đại điện, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.  Mọi người đều nôn nóng muốn biết ai sẽ là người chiến thắng trong trận đấu này.  Ầm!  Khi hai sát chiêu thật sự va vào nhau, tiếng vang phát ra khiến cả đại điện Quỳnh Đài đều hơi chấn động.  Rắc!  Dưới sự công phá của cuồng long lôi điện, pháp khí Phật Môn kia của Hàn Cương hơi nứt ra, một khắc sau, khe nứt không ngừng to hơn, có dấu hiệu sắp vỡ nát.  “Hàng Ma Trảo!”  Hàn Cương thầm mắng một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, quyền mang tan đi, hắn ta giương năm ngón tay, ngón tay xuất hiện móng vuốt cực kỳ sắc bén.  Khí thế trên người hắn ta đột nhiên thay đổi, móng vuốt tràn ngập Phật quang, hung ác nắm lấy cổ của cuồng long lôi điện.  “Gào!”  Bị móng vuốt nắm lấy cổ, lôi long phát ra tiếng gào đau đớn, tiếng rít gào vang lên từ trong lôi điện khiến người ta sợ hãi không thôi.  “Phá!”  Trong tiếng gào của cuồng long, Hàn Cương giơ cả hai tay ra, bóp vỡ du long lôi điện thành vô số điện quang.  “Nỏ mạnh hết đà, phá thì có sao, nửa chiêu tàn long vẫn có thể đánh bại được ngươi”.  Hân Tuyệt lạnh lùng nói, mái tóc dài tung bay, y chém tới một kiếm, trong kiếm thế tàn long, một tia điện quang lao nhanh như chớp về phía Hàn Cương.  Ầm!  Hàn Cương phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, Hân Tuyệt lui về sau ba bước, cất kiếm vào trong vỏ.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông nó tựa như một con cuồng long lôi điện, vừa dữ tợn vừa đáng sợ, còn đang không ngừng gào thét.  “Trời cao sấm dậy, kiếm hoá du long!”  Hân Tuyệt vừa dứt lời, cuồng long lôi điện này hấp thụ chân nguyên nên không ngừng dài ra. Nó vờn quanh người Hân Tuyệt, trên thân thể bắt đầu xuất hiện vảy rồng chằng chịt, vuốt rồng cũng xuất hiện, trên đầu còn mọc ra một cái sừng, đôi mắt trong veo có hồn.  Tiếng rồng ngâm vang lên kèm theo kiếm thế mạnh mẽ, ngăn chặn pháp khí kinh khủng ngưng tụ từ quyền mang liệt diễm kia.  “Đây là thực lực của người có thể sánh với cấp công tử sao? Quá đáng sợ…”  “Thực lực của Hân Tuyệt và Hàn Cương đã đáng sợ như thế, vậy thực lực của Bát công tử sẽ mạnh đến mức nào?”  “Thật sự quá mạnh, chẳng trách trong tiệc công chúa trước đây, đa số những tồn tại cấp bậc này đều không thật sự ra tay. Chỉ có Long Môn tranh tài mới là võ đài chân chính của bọn họ”.   Dị tượng đáng sợ của hai sát chiêu khiến đệ tử của các tông môn lớn kinh hồn bạt vía, có cảm giác không thể địch nổi.  Quả thật không thể tưởng tượng được tu vi Huyền Võ tầng mười có thể phát ra uy lực đáng sợ như vậy.  Mọi người nhìn chằm chằm trung tâm đại điện, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.  Mọi người đều nôn nóng muốn biết ai sẽ là người chiến thắng trong trận đấu này.  Ầm!  Khi hai sát chiêu thật sự va vào nhau, tiếng vang phát ra khiến cả đại điện Quỳnh Đài đều hơi chấn động.  Rắc!  Dưới sự công phá của cuồng long lôi điện, pháp khí Phật Môn kia của Hàn Cương hơi nứt ra, một khắc sau, khe nứt không ngừng to hơn, có dấu hiệu sắp vỡ nát.  “Hàng Ma Trảo!”  Hàn Cương thầm mắng một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, quyền mang tan đi, hắn ta giương năm ngón tay, ngón tay xuất hiện móng vuốt cực kỳ sắc bén.  Khí thế trên người hắn ta đột nhiên thay đổi, móng vuốt tràn ngập Phật quang, hung ác nắm lấy cổ của cuồng long lôi điện.  “Gào!”  Bị móng vuốt nắm lấy cổ, lôi long phát ra tiếng gào đau đớn, tiếng rít gào vang lên từ trong lôi điện khiến người ta sợ hãi không thôi.  “Phá!”  Trong tiếng gào của cuồng long, Hàn Cương giơ cả hai tay ra, bóp vỡ du long lôi điện thành vô số điện quang.  “Nỏ mạnh hết đà, phá thì có sao, nửa chiêu tàn long vẫn có thể đánh bại được ngươi”.  Hân Tuyệt lạnh lùng nói, mái tóc dài tung bay, y chém tới một kiếm, trong kiếm thế tàn long, một tia điện quang lao nhanh như chớp về phía Hàn Cương.  Ầm!  Hàn Cương phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, Hân Tuyệt lui về sau ba bước, cất kiếm vào trong vỏ.

Chương 983