“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 984
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Y lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngươi thua rồi!” Sắc mặt Hàn Cương hơi tái, hắn ta muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng kiếm kình sót lại trước ngực vẫn tràn ngập điện quang mờ mờ, cơ thể hắn ta cũng hơi cứng đờ. “Hàn Cương, quay lại trước đã”. Sắc mặt trưởng lão đầu trọc vô cùng khó coi, ông ta gọi Hàn Cương về, hừ lạnh: “Bây giờ thắng thì sao chứ, có thể thắng trên Long Môn tranh tài mới xem như người thắng thật sự!” Trong mắt Hân Tuyệt có ánh sáng loé lên, y thách thức: “Vậy cứ đợi mà xem, nhưng trước giờ Hàn Cương chưa từng là đối thủ của ta. Vân Chân công tử và Lưu Thương công tử của quý tông môn mới là đối thủ thật sự của ta”. Lời này của y lại dẫn tới tiếng xôn xao bàn tán. “Chẳng lẽ Hân Nghiên này vẫn chưa sử dụng toàn lực?” “Rất có khả năng đó, với địa vị của hắn ở Kiếm Các chắc chắn từng tu luyện bí thuật. Từ đầu đến cuối hắn chỉ từng sử dụng kinh lôi kiếm pháp, còn Hàn Cương lại bị ép phải sử dụng cả lá bài tẩy”. “Xem ra không thể khinh thường Lăng Tiêu Kiếm Các được, Long Môn tranh tài cuối năm có tuyển thủ mạnh như Hân Tuyệt, ba năm sau lại có hai tên yêu nghiệt là Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên!” Trên mặt Lạc Phong trưởng lão hiện lên ý cười nhạt, Lâm Nhất và Hân Tuyệt đều biểu hiện rất tốt, cuối cùng cũng lấy lại thể diện cho Kiếm Các rồi. “Trận chiến này Hân Tuyệt của Lăng Tiêu Kiếm Các chiến thắng”. Công chúa Phượng Hoa nhẹ giọng nói một câu, Hân Tuyệt chắp tay trở về chỗ ngồi. Trận chiến này quá kịch liệt, sau khi kết thúc, bầu không khí trong đại điện vẫn chưa trở lại bình thường được. Một lúc lâu sau đó mới có một người bay xuống, khí chất không tầm thường, tay cầm một cây trường thương, vững vàng đứng thẳng. Là hắn ta? Lâm Nhất thấy người này hơi quen mắt, sau đó lập tức nhớ ra hắn ta là Lâm Lam của tông tộc Lâm Thị, ngày đó trong nhiệm vụ hộ tống Bạch Thu Thuỷ, hắn ta từng thua mình. Hai người cũng có chút thù oán, nhưng nếu không gặp lại người này thì Lâm Nhất đã quên sạch rồi. Trong mắt Tần Thiên của học phủ Tào Kiệt lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ tên này định ra tay với Lâm Nhất à? Chắc hắn ta không to gan thế đâu nhỉ. “Tả Vân của Hỗn Nguyên Môn, có dám đấu với ta một trận không?” Lâm Lam đảo mắt, nhìn về phía Tả Vân trong Hỗn Nguyên Môn. Nhìn thấy Bạch Du vừa thua thê thảm, đương nhiên hắn ta không dám gây chuyện với Lâm Nhất nữa, nhưng dù sao cũng phải lộ diện trong tiệc công chúa. Trong những nhân tài mới xuất hiện, Lâm Nhất khó đối phó, Bạch Du đã bị phế, Tư Tuyết Y cũng không dễ giải quyết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tả Vân là dễ bắt nạt thôi. Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên, hắn còn tưởng Lâm Lam sẽ khiêu chiến mình, không ngờ hắn ta lại khiêu chiến Tả Vân. Thú vị thật, nhưng lợi dụng cơ hội này thăm dò thực lực của Tả Vân bây giờ cũng được. Vẻ mặt Tả Vân không chút cảm xúc, hắn ta đứng lên nói: “Ngươi thật biết chọn người”. Lâm Lam bật cười, sau đó quát to: “Bớt nói nhảm, mau ứng chiến đi, để xem ta phá giải Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn ngươi như thế nào!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Y lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngươi thua rồi!” Sắc mặt Hàn Cương hơi tái, hắn ta muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng kiếm kình sót lại trước ngực vẫn tràn ngập điện quang mờ mờ, cơ thể hắn ta cũng hơi cứng đờ. “Hàn Cương, quay lại trước đã”. Sắc mặt trưởng lão đầu trọc vô cùng khó coi, ông ta gọi Hàn Cương về, hừ lạnh: “Bây giờ thắng thì sao chứ, có thể thắng trên Long Môn tranh tài mới xem như người thắng thật sự!” Trong mắt Hân Tuyệt có ánh sáng loé lên, y thách thức: “Vậy cứ đợi mà xem, nhưng trước giờ Hàn Cương chưa từng là đối thủ của ta. Vân Chân công tử và Lưu Thương công tử của quý tông môn mới là đối thủ thật sự của ta”. Lời này của y lại dẫn tới tiếng xôn xao bàn tán. “Chẳng lẽ Hân Nghiên này vẫn chưa sử dụng toàn lực?” “Rất có khả năng đó, với địa vị của hắn ở Kiếm Các chắc chắn từng tu luyện bí thuật. Từ đầu đến cuối hắn chỉ từng sử dụng kinh lôi kiếm pháp, còn Hàn Cương lại bị ép phải sử dụng cả lá bài tẩy”. “Xem ra không thể khinh thường Lăng Tiêu Kiếm Các được, Long Môn tranh tài cuối năm có tuyển thủ mạnh như Hân Tuyệt, ba năm sau lại có hai tên yêu nghiệt là Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên!” Trên mặt Lạc Phong trưởng lão hiện lên ý cười nhạt, Lâm Nhất và Hân Tuyệt đều biểu hiện rất tốt, cuối cùng cũng lấy lại thể diện cho Kiếm Các rồi. “Trận chiến này Hân Tuyệt của Lăng Tiêu Kiếm Các chiến thắng”. Công chúa Phượng Hoa nhẹ giọng nói một câu, Hân Tuyệt chắp tay trở về chỗ ngồi. Trận chiến này quá kịch liệt, sau khi kết thúc, bầu không khí trong đại điện vẫn chưa trở lại bình thường được. Một lúc lâu sau đó mới có một người bay xuống, khí chất không tầm thường, tay cầm một cây trường thương, vững vàng đứng thẳng. Là hắn ta? Lâm Nhất thấy người này hơi quen mắt, sau đó lập tức nhớ ra hắn ta là Lâm Lam của tông tộc Lâm Thị, ngày đó trong nhiệm vụ hộ tống Bạch Thu Thuỷ, hắn ta từng thua mình. Hai người cũng có chút thù oán, nhưng nếu không gặp lại người này thì Lâm Nhất đã quên sạch rồi. Trong mắt Tần Thiên của học phủ Tào Kiệt lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ tên này định ra tay với Lâm Nhất à? Chắc hắn ta không to gan thế đâu nhỉ. “Tả Vân của Hỗn Nguyên Môn, có dám đấu với ta một trận không?” Lâm Lam đảo mắt, nhìn về phía Tả Vân trong Hỗn Nguyên Môn. Nhìn thấy Bạch Du vừa thua thê thảm, đương nhiên hắn ta không dám gây chuyện với Lâm Nhất nữa, nhưng dù sao cũng phải lộ diện trong tiệc công chúa. Trong những nhân tài mới xuất hiện, Lâm Nhất khó đối phó, Bạch Du đã bị phế, Tư Tuyết Y cũng không dễ giải quyết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tả Vân là dễ bắt nạt thôi. Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên, hắn còn tưởng Lâm Lam sẽ khiêu chiến mình, không ngờ hắn ta lại khiêu chiến Tả Vân. Thú vị thật, nhưng lợi dụng cơ hội này thăm dò thực lực của Tả Vân bây giờ cũng được. Vẻ mặt Tả Vân không chút cảm xúc, hắn ta đứng lên nói: “Ngươi thật biết chọn người”. Lâm Lam bật cười, sau đó quát to: “Bớt nói nhảm, mau ứng chiến đi, để xem ta phá giải Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn ngươi như thế nào!”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Y lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngươi thua rồi!” Sắc mặt Hàn Cương hơi tái, hắn ta muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng kiếm kình sót lại trước ngực vẫn tràn ngập điện quang mờ mờ, cơ thể hắn ta cũng hơi cứng đờ. “Hàn Cương, quay lại trước đã”. Sắc mặt trưởng lão đầu trọc vô cùng khó coi, ông ta gọi Hàn Cương về, hừ lạnh: “Bây giờ thắng thì sao chứ, có thể thắng trên Long Môn tranh tài mới xem như người thắng thật sự!” Trong mắt Hân Tuyệt có ánh sáng loé lên, y thách thức: “Vậy cứ đợi mà xem, nhưng trước giờ Hàn Cương chưa từng là đối thủ của ta. Vân Chân công tử và Lưu Thương công tử của quý tông môn mới là đối thủ thật sự của ta”. Lời này của y lại dẫn tới tiếng xôn xao bàn tán. “Chẳng lẽ Hân Nghiên này vẫn chưa sử dụng toàn lực?” “Rất có khả năng đó, với địa vị của hắn ở Kiếm Các chắc chắn từng tu luyện bí thuật. Từ đầu đến cuối hắn chỉ từng sử dụng kinh lôi kiếm pháp, còn Hàn Cương lại bị ép phải sử dụng cả lá bài tẩy”. “Xem ra không thể khinh thường Lăng Tiêu Kiếm Các được, Long Môn tranh tài cuối năm có tuyển thủ mạnh như Hân Tuyệt, ba năm sau lại có hai tên yêu nghiệt là Lâm Nhất và Bạch Lê Hiên!” Trên mặt Lạc Phong trưởng lão hiện lên ý cười nhạt, Lâm Nhất và Hân Tuyệt đều biểu hiện rất tốt, cuối cùng cũng lấy lại thể diện cho Kiếm Các rồi. “Trận chiến này Hân Tuyệt của Lăng Tiêu Kiếm Các chiến thắng”. Công chúa Phượng Hoa nhẹ giọng nói một câu, Hân Tuyệt chắp tay trở về chỗ ngồi. Trận chiến này quá kịch liệt, sau khi kết thúc, bầu không khí trong đại điện vẫn chưa trở lại bình thường được. Một lúc lâu sau đó mới có một người bay xuống, khí chất không tầm thường, tay cầm một cây trường thương, vững vàng đứng thẳng. Là hắn ta? Lâm Nhất thấy người này hơi quen mắt, sau đó lập tức nhớ ra hắn ta là Lâm Lam của tông tộc Lâm Thị, ngày đó trong nhiệm vụ hộ tống Bạch Thu Thuỷ, hắn ta từng thua mình. Hai người cũng có chút thù oán, nhưng nếu không gặp lại người này thì Lâm Nhất đã quên sạch rồi. Trong mắt Tần Thiên của học phủ Tào Kiệt lộ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ tên này định ra tay với Lâm Nhất à? Chắc hắn ta không to gan thế đâu nhỉ. “Tả Vân của Hỗn Nguyên Môn, có dám đấu với ta một trận không?” Lâm Lam đảo mắt, nhìn về phía Tả Vân trong Hỗn Nguyên Môn. Nhìn thấy Bạch Du vừa thua thê thảm, đương nhiên hắn ta không dám gây chuyện với Lâm Nhất nữa, nhưng dù sao cũng phải lộ diện trong tiệc công chúa. Trong những nhân tài mới xuất hiện, Lâm Nhất khó đối phó, Bạch Du đã bị phế, Tư Tuyết Y cũng không dễ giải quyết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tả Vân là dễ bắt nạt thôi. Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ ngạc nhiên, hắn còn tưởng Lâm Lam sẽ khiêu chiến mình, không ngờ hắn ta lại khiêu chiến Tả Vân. Thú vị thật, nhưng lợi dụng cơ hội này thăm dò thực lực của Tả Vân bây giờ cũng được. Vẻ mặt Tả Vân không chút cảm xúc, hắn ta đứng lên nói: “Ngươi thật biết chọn người”. Lâm Lam bật cười, sau đó quát to: “Bớt nói nhảm, mau ứng chiến đi, để xem ta phá giải Long Tượng Chiến Thể Quyết của Hỗn Nguyên Môn ngươi như thế nào!”