“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1037
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trên giải thích một lượt lai lịch của mật cảnh Ma Liên, phía sau thì là danh sách người được chọn của Lăng Tiêu Kiếm Các. Bên trong có rất nhiều những cái tên quen thuộc, Hân Nghiên, Đường Thông cũng nằm trong đó, ở chỗ dòng cuối cùng, Lâm Nhất nhìn thấy tên của mình. “Sợ là sẽ có người không phục”. Lâm Nhất gập cuộn trúc lại, khẽ giọng nói. Lời vừa dứt, nhóm người Đường Thông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười. Hai mắt Hân Nghiên khẽ nheo lại, cười nhạt nói: “Thằng nhóc này, vẫn thông minh như vậy, tìm đệ nói chuyện chính là vì việc này. Người không phục có rất nhiều, dù gì thì đệ nhập Tông miễn cưỡng mới được hơn một năm, tu vi chỉ có Huyền Võ tầng thứ 7. Nhưng người thực sự có hành động, viết thư khiêu chiến với đệ lại chỉ có một người duy nhất”. “Ai?” “Lăng Yến, người thứ chín trong bảng Địa. Người bị đệ đẩy ra khỏi danh sách chính là hắn ta. Hắn ta đã đưa thư khiêu chiến lên Tông môn, bảy ngày sau hắn ta sẽ đến Lạc Già Sơn để phân cao thấp với đệ. Nếu như hắn ta thua thì sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ, nếu như hắn ta thắng thì Tông môn phải trả lại quyền tham gia cho hắn ta, Mai hộ pháp đã đồng ý rồi”. Hân Nghiên đưa một bức thư khiêu chiến, khi Lâm Nhất đưa tay nhận lấy thì cô liền rút lại. “Sư tỷ sợ đệ sẽ thua?” “Ta sợ đệ thắng. Cuộc cọ xát trên đại điện Quỳnh Đài, thua thì cũng chỉ mất mặt một chút, không có vấn đề gì. Nhưng đi vào mật cảnh Ma Liên, nếu thua thì sẽ phải thua hết tất cả, bao gồm cả sinh mệnh”. Sóng mắt Hân Nghiên vẫn luôn long lanh, trên gương mặt mang đầy ý cười giờ đây lại lộ ra vẻ nghiêm trọng. Trong một thoáng, nhóm người Đường Thông cũng đều chuyển ánh mắt lên người Lâm Nhất. Sợ đệ thắng… Lâm Nhất khẽ ngẩn người, ngay sau đó mới hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhưng thư khiêu chiến này, rốt cuộc là nhận hay không nhận? Ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt long lanh ánh nước của Hân Nghiên sư tỷ lấp lánh quang mang, khiến người ta không nỡ. “Nhưng sư tỷ, tỷ cũng phải đi, nếu như đệ không đi thì tỷ cũng không đi”. Nhớ đến tên của Hân Nghiên trên cuộn trúc, Lâm Nhất khẽ nói. Mật cảnh Ma Liên nguy hiểm như thế, hắn làm sao mà không lo lắng cho sự an toàn của Hân Nghiên được, trong Lăng Tiêu Kiếm Các, người có thể khiến hắn quan tâm lo lắng, Hân Nghiên sư tỷ chắc chắn được xếp ở vị trí cực kỳ quan trọng. “Sư tỷ không giống với đệ, đệ còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. Sư tỷ lớn hơn đệ ba tuổi, đã không còn nhiều cơ hội nữa. Một khi bỏ lỡ, có thể sẽ phải dừng ở cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 rất lâu”. Hân Nghiên khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Lại nói, đệ cảm thấy sư tỷ yếu đuối như vậy sao? Những Tông môn khác cũng không đến mức tập chung nhằm vào ta, ta không có cái giá trị này, nhưng tiểu sư đệ, đệ lại khác”. Nhóm người Đường Thông gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó Hỗn Nguyên Môn mai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trên giải thích một lượt lai lịch của mật cảnh Ma Liên, phía sau thì là danh sách người được chọn của Lăng Tiêu Kiếm Các. Bên trong có rất nhiều những cái tên quen thuộc, Hân Nghiên, Đường Thông cũng nằm trong đó, ở chỗ dòng cuối cùng, Lâm Nhất nhìn thấy tên của mình.
“Sợ là sẽ có người không phục”.
Lâm Nhất gập cuộn trúc lại, khẽ giọng nói.
Lời vừa dứt, nhóm người Đường Thông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Hai mắt Hân Nghiên khẽ nheo lại, cười nhạt nói: “Thằng nhóc này, vẫn thông minh như vậy, tìm đệ nói chuyện chính là vì việc này. Người không phục có rất nhiều, dù gì thì đệ nhập Tông miễn cưỡng mới được hơn một năm, tu vi chỉ có Huyền Võ tầng thứ 7. Nhưng người thực sự có hành động, viết thư khiêu chiến với đệ lại chỉ có một người duy nhất”.
“Ai?”
“Lăng Yến, người thứ chín trong bảng Địa. Người bị đệ đẩy ra khỏi danh sách chính là hắn ta. Hắn ta đã đưa thư khiêu chiến lên Tông môn, bảy ngày sau hắn ta sẽ đến Lạc Già Sơn để phân cao thấp với đệ. Nếu như hắn ta thua thì sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ, nếu như hắn ta thắng thì Tông môn phải trả lại quyền tham gia cho hắn ta, Mai hộ pháp đã đồng ý rồi”.
Hân Nghiên đưa một bức thư khiêu chiến, khi Lâm Nhất đưa tay nhận lấy thì cô liền rút lại.
“Sư tỷ sợ đệ sẽ thua?”
“Ta sợ đệ thắng. Cuộc cọ xát trên đại điện Quỳnh Đài, thua thì cũng chỉ mất mặt một chút, không có vấn đề gì. Nhưng đi vào mật cảnh Ma Liên, nếu thua thì sẽ phải thua hết tất cả, bao gồm cả sinh mệnh”.
Sóng mắt Hân Nghiên vẫn luôn long lanh, trên gương mặt mang đầy ý cười giờ đây lại lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Trong một thoáng, nhóm người Đường Thông cũng đều chuyển ánh mắt lên người Lâm Nhất.
Sợ đệ thắng…
Lâm Nhất khẽ ngẩn người, ngay sau đó mới hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Nhưng thư khiêu chiến này, rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt long lanh ánh nước của Hân Nghiên sư tỷ lấp lánh quang mang, khiến người ta không nỡ.
“Nhưng sư tỷ, tỷ cũng phải đi, nếu như đệ không đi thì tỷ cũng không đi”.
Nhớ đến tên của Hân Nghiên trên cuộn trúc, Lâm Nhất khẽ nói.
Mật cảnh Ma Liên nguy hiểm như thế, hắn làm sao mà không lo lắng cho sự an toàn của Hân Nghiên được, trong Lăng Tiêu Kiếm Các, người có thể khiến hắn quan tâm lo lắng, Hân Nghiên sư tỷ chắc chắn được xếp ở vị trí cực kỳ quan trọng.
“Sư tỷ không giống với đệ, đệ còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. Sư tỷ lớn hơn đệ ba tuổi, đã không còn nhiều cơ hội nữa. Một khi bỏ lỡ, có thể sẽ phải dừng ở cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 rất lâu”.
Hân Nghiên khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Lại nói, đệ cảm thấy sư tỷ yếu đuối như vậy sao? Những Tông môn khác cũng không đến mức tập chung nhằm vào ta, ta không có cái giá trị này, nhưng tiểu sư đệ, đệ lại khác”.
Nhóm người Đường Thông gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó Hỗn Nguyên Môn mai
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trên giải thích một lượt lai lịch của mật cảnh Ma Liên, phía sau thì là danh sách người được chọn của Lăng Tiêu Kiếm Các. Bên trong có rất nhiều những cái tên quen thuộc, Hân Nghiên, Đường Thông cũng nằm trong đó, ở chỗ dòng cuối cùng, Lâm Nhất nhìn thấy tên của mình. “Sợ là sẽ có người không phục”. Lâm Nhất gập cuộn trúc lại, khẽ giọng nói. Lời vừa dứt, nhóm người Đường Thông liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười. Hai mắt Hân Nghiên khẽ nheo lại, cười nhạt nói: “Thằng nhóc này, vẫn thông minh như vậy, tìm đệ nói chuyện chính là vì việc này. Người không phục có rất nhiều, dù gì thì đệ nhập Tông miễn cưỡng mới được hơn một năm, tu vi chỉ có Huyền Võ tầng thứ 7. Nhưng người thực sự có hành động, viết thư khiêu chiến với đệ lại chỉ có một người duy nhất”. “Ai?” “Lăng Yến, người thứ chín trong bảng Địa. Người bị đệ đẩy ra khỏi danh sách chính là hắn ta. Hắn ta đã đưa thư khiêu chiến lên Tông môn, bảy ngày sau hắn ta sẽ đến Lạc Già Sơn để phân cao thấp với đệ. Nếu như hắn ta thua thì sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ, nếu như hắn ta thắng thì Tông môn phải trả lại quyền tham gia cho hắn ta, Mai hộ pháp đã đồng ý rồi”. Hân Nghiên đưa một bức thư khiêu chiến, khi Lâm Nhất đưa tay nhận lấy thì cô liền rút lại. “Sư tỷ sợ đệ sẽ thua?” “Ta sợ đệ thắng. Cuộc cọ xát trên đại điện Quỳnh Đài, thua thì cũng chỉ mất mặt một chút, không có vấn đề gì. Nhưng đi vào mật cảnh Ma Liên, nếu thua thì sẽ phải thua hết tất cả, bao gồm cả sinh mệnh”. Sóng mắt Hân Nghiên vẫn luôn long lanh, trên gương mặt mang đầy ý cười giờ đây lại lộ ra vẻ nghiêm trọng. Trong một thoáng, nhóm người Đường Thông cũng đều chuyển ánh mắt lên người Lâm Nhất. Sợ đệ thắng… Lâm Nhất khẽ ngẩn người, ngay sau đó mới hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhưng thư khiêu chiến này, rốt cuộc là nhận hay không nhận? Ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt long lanh ánh nước của Hân Nghiên sư tỷ lấp lánh quang mang, khiến người ta không nỡ. “Nhưng sư tỷ, tỷ cũng phải đi, nếu như đệ không đi thì tỷ cũng không đi”. Nhớ đến tên của Hân Nghiên trên cuộn trúc, Lâm Nhất khẽ nói. Mật cảnh Ma Liên nguy hiểm như thế, hắn làm sao mà không lo lắng cho sự an toàn của Hân Nghiên được, trong Lăng Tiêu Kiếm Các, người có thể khiến hắn quan tâm lo lắng, Hân Nghiên sư tỷ chắc chắn được xếp ở vị trí cực kỳ quan trọng. “Sư tỷ không giống với đệ, đệ còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội. Sư tỷ lớn hơn đệ ba tuổi, đã không còn nhiều cơ hội nữa. Một khi bỏ lỡ, có thể sẽ phải dừng ở cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 8 rất lâu”. Hân Nghiên khẽ mỉm cười, chuyển chủ đề nói: “Lại nói, đệ cảm thấy sư tỷ yếu đuối như vậy sao? Những Tông môn khác cũng không đến mức tập chung nhằm vào ta, ta không có cái giá trị này, nhưng tiểu sư đệ, đệ lại khác”. Nhóm người Đường Thông gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó Hỗn Nguyên Môn mai