“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1038
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn về bọn họ, Hân Nghiên nói đúng, bọn họ ngắn thì đã mắc ở Huyền Võ tầng thứ 8 một năm, còn dài thì là hai năm rồi. Năm tháng quá dài, không thể đánh cược được nữa. “Chết người là Mật cảnh Ma Liên vô cùng kì quái, áp chế uy lực của bảo khí. Sư đệ, chiến kỳ Xích Diễm của sư đệ chẳng có tác dụng gì ở trong đó, không thể dùng được”. “Tiểu sư đệ, ngươi đến Kiếm Các lâu như vậy, sư tỷ chưa cầu xin ngươi chuyện gì, lần này hãy đồng ý với ta đi”. Cuối cùng, Hân Nghiên nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. “Vậy chiến thư này ta không tiếp nữa”. Đúng vậy, Hân Nghiên sư tỷ chưa bao giờ cầu xin mình. Lâm Nhất khẽ than trong lòng, không nói thêm nữa. Trên mặt Hân Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, cơ mặt giãn ra thấy rõ. Cô xoa mặt Lâm Nhất, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ”. Nửa ngày sau, một tin tức khá bất ngờ lan truyền khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Lâm Nhất không tiếp chiến thư của Lăng Yến, từ bỏ cơ hội vào Mật cảnh Ma Liên, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Không phải chứ? Lâm sư huynh lại không tiếp chiến thư của Lăng Yến, chuyện này không hợp với tính cách của huynh ấy”. “Nghe nói khi trước ở phủ công chúa, huynh ấy đánh bại liên tiếp ba người, trận cuối cùng lấy một chọi hai, chưa từng sợ ai”. “Chuyện lạ, đúng là chuyện lạ”. Tin tức truyền tới tai của Mai hộ pháp, ông ấy đang phẩm trà với Lạc Phong trưởng lão, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Mai hộ pháp phất tay, bảo chấp sự truyền tin lui xuống, nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao tên nhóc này lại từ bỏ, không nên vậy chứ”. Lạc Phong đặt tách trà xuống, khẽ giọng cười nói: “Vấn đề có lẽ đến từ con nhóc Hân Nghiên. Con nhóc đó luôn xem Lâm Nhất như đệ đệ ruột thịt. Biết được Lâm Nhất cũng nằm trong danh sách, nó đã tìm đến ta mấy lần, có phê bình với hành động này của tông môn”. Mai hộ pháp bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này ta cũng không tán thành cho lắm, nhưng Các chủ rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tông môn, ông ấy đã mở miệng, ta không thể phản đối”. Nhắc tới Các chủ, hai người im lặng, biết rằng chuyện này không dễ xử lý. “Thôi bỏ đi”. Mai hộ pháp thở dài, khẽ giọng nói: “Bỏ đi, nếu đã không muốn đi, tông môn cũng không đến nỗi bắt buộc hắn đi. Tên nhóc Lăng Yến giậm chân ở Huyền Võ tầng tám cũng hai năm rồi nhỉ”. Lạc Phong gật đầu đáp: “Đã hai năm rồi”. “Cảnh giới Huyền Võ hậu kỳ quá khó để đột phá... Nếu nó thật sự có lòng, vậy thì hãy để nó đi Mật cảnh Ma Liên thử xem. Lâm Nhất không đi, tông môn cũng không có thiệt hại gì, nếu hắn chết ở trong đó, kết quả này ta cũng không chấp nhận được”. Mai hộ pháp lắc đầu, không miễn cưỡng nữa. Trong Lạc Già Sơn, Lâm Nhất từ biệt Hân Nghiên, sau đó yên tâm tu luyện trong tiểu viện của mình. Thủy Nguyệt kiếm pháp vẫn còn tam đại sát chiêu cuối cùng, lần lượt là Ánh Sáng Hạo Nguyệt, Sương Hàn Vạn Lý và Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nếu không thể tu luyện ba chiêu này thành công, hắn sẽ không thể thăng cấp Thủy Nguyệt kiếm pháp đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Khi so chiêu với cao thủ, Thủy Nguyệt kiếm thế sẽ để lại sơ hở. Thật ra với bán bộ tiên thiên kiếm ý của hắn bây giờ, dù có bị người khác tìm ra sơ hở nhỏ bé của Thủy Nguyệt kiếm thế cũng khó mà phá được. Thậm chí sẽ vì thế mà bị thương. Nhưng xưa nay Lâm Nhất luôn theo đuổi sự hoàn hảo, bất kể ba chiêu cuối cùng này có khó tu luyện thế nào cũng phải hoàn thành nó cho bằng được. Về phần Mật cảnh Ma Liên, xưa nay hắn không phải người hay rối rắm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn về bọn họ, Hân Nghiên nói đúng, bọn họ ngắn thì đã mắc ở Huyền Võ tầng thứ 8 một năm, còn dài thì là hai năm rồi. Năm tháng quá dài, không thể đánh cược được nữa. “Chết người là Mật cảnh Ma Liên vô cùng kì quái, áp chế uy lực của bảo khí. Sư đệ, chiến kỳ Xích Diễm của sư đệ chẳng có tác dụng gì ở trong đó, không thể dùng được”. “Tiểu sư đệ, ngươi đến Kiếm Các lâu như vậy, sư tỷ chưa cầu xin ngươi chuyện gì, lần này hãy đồng ý với ta đi”. Cuối cùng, Hân Nghiên nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. “Vậy chiến thư này ta không tiếp nữa”. Đúng vậy, Hân Nghiên sư tỷ chưa bao giờ cầu xin mình. Lâm Nhất khẽ than trong lòng, không nói thêm nữa. Trên mặt Hân Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, cơ mặt giãn ra thấy rõ. Cô xoa mặt Lâm Nhất, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ”. Nửa ngày sau, một tin tức khá bất ngờ lan truyền khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Lâm Nhất không tiếp chiến thư của Lăng Yến, từ bỏ cơ hội vào Mật cảnh Ma Liên, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Không phải chứ? Lâm sư huynh lại không tiếp chiến thư của Lăng Yến, chuyện này không hợp với tính cách của huynh ấy”. “Nghe nói khi trước ở phủ công chúa, huynh ấy đánh bại liên tiếp ba người, trận cuối cùng lấy một chọi hai, chưa từng sợ ai”. “Chuyện lạ, đúng là chuyện lạ”. Tin tức truyền tới tai của Mai hộ pháp, ông ấy đang phẩm trà với Lạc Phong trưởng lão, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Mai hộ pháp phất tay, bảo chấp sự truyền tin lui xuống, nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao tên nhóc này lại từ bỏ, không nên vậy chứ”. Lạc Phong đặt tách trà xuống, khẽ giọng cười nói: “Vấn đề có lẽ đến từ con nhóc Hân Nghiên. Con nhóc đó luôn xem Lâm Nhất như đệ đệ ruột thịt. Biết được Lâm Nhất cũng nằm trong danh sách, nó đã tìm đến ta mấy lần, có phê bình với hành động này của tông môn”. Mai hộ pháp bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này ta cũng không tán thành cho lắm, nhưng Các chủ rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tông môn, ông ấy đã mở miệng, ta không thể phản đối”. Nhắc tới Các chủ, hai người im lặng, biết rằng chuyện này không dễ xử lý. “Thôi bỏ đi”. Mai hộ pháp thở dài, khẽ giọng nói: “Bỏ đi, nếu đã không muốn đi, tông môn cũng không đến nỗi bắt buộc hắn đi. Tên nhóc Lăng Yến giậm chân ở Huyền Võ tầng tám cũng hai năm rồi nhỉ”. Lạc Phong gật đầu đáp: “Đã hai năm rồi”. “Cảnh giới Huyền Võ hậu kỳ quá khó để đột phá... Nếu nó thật sự có lòng, vậy thì hãy để nó đi Mật cảnh Ma Liên thử xem. Lâm Nhất không đi, tông môn cũng không có thiệt hại gì, nếu hắn chết ở trong đó, kết quả này ta cũng không chấp nhận được”. Mai hộ pháp lắc đầu, không miễn cưỡng nữa. Trong Lạc Già Sơn, Lâm Nhất từ biệt Hân Nghiên, sau đó yên tâm tu luyện trong tiểu viện của mình. Thủy Nguyệt kiếm pháp vẫn còn tam đại sát chiêu cuối cùng, lần lượt là Ánh Sáng Hạo Nguyệt, Sương Hàn Vạn Lý và Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nếu không thể tu luyện ba chiêu này thành công, hắn sẽ không thể thăng cấp Thủy Nguyệt kiếm pháp đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Khi so chiêu với cao thủ, Thủy Nguyệt kiếm thế sẽ để lại sơ hở. Thật ra với bán bộ tiên thiên kiếm ý của hắn bây giờ, dù có bị người khác tìm ra sơ hở nhỏ bé của Thủy Nguyệt kiếm thế cũng khó mà phá được. Thậm chí sẽ vì thế mà bị thương. Nhưng xưa nay Lâm Nhất luôn theo đuổi sự hoàn hảo, bất kể ba chiêu cuối cùng này có khó tu luyện thế nào cũng phải hoàn thành nó cho bằng được. Về phần Mật cảnh Ma Liên, xưa nay hắn không phải người hay rối rắm.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Còn về bọn họ, Hân Nghiên nói đúng, bọn họ ngắn thì đã mắc ở Huyền Võ tầng thứ 8 một năm, còn dài thì là hai năm rồi. Năm tháng quá dài, không thể đánh cược được nữa. “Chết người là Mật cảnh Ma Liên vô cùng kì quái, áp chế uy lực của bảo khí. Sư đệ, chiến kỳ Xích Diễm của sư đệ chẳng có tác dụng gì ở trong đó, không thể dùng được”. “Tiểu sư đệ, ngươi đến Kiếm Các lâu như vậy, sư tỷ chưa cầu xin ngươi chuyện gì, lần này hãy đồng ý với ta đi”. Cuối cùng, Hân Nghiên nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. “Vậy chiến thư này ta không tiếp nữa”. Đúng vậy, Hân Nghiên sư tỷ chưa bao giờ cầu xin mình. Lâm Nhất khẽ than trong lòng, không nói thêm nữa. Trên mặt Hân Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, cơ mặt giãn ra thấy rõ. Cô xoa mặt Lâm Nhất, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ”. Nửa ngày sau, một tin tức khá bất ngờ lan truyền khắp Lăng Tiêu Kiếm Các. Lâm Nhất không tiếp chiến thư của Lăng Yến, từ bỏ cơ hội vào Mật cảnh Ma Liên, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. “Không phải chứ? Lâm sư huynh lại không tiếp chiến thư của Lăng Yến, chuyện này không hợp với tính cách của huynh ấy”. “Nghe nói khi trước ở phủ công chúa, huynh ấy đánh bại liên tiếp ba người, trận cuối cùng lấy một chọi hai, chưa từng sợ ai”. “Chuyện lạ, đúng là chuyện lạ”. Tin tức truyền tới tai của Mai hộ pháp, ông ấy đang phẩm trà với Lạc Phong trưởng lão, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Mai hộ pháp phất tay, bảo chấp sự truyền tin lui xuống, nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao tên nhóc này lại từ bỏ, không nên vậy chứ”. Lạc Phong đặt tách trà xuống, khẽ giọng cười nói: “Vấn đề có lẽ đến từ con nhóc Hân Nghiên. Con nhóc đó luôn xem Lâm Nhất như đệ đệ ruột thịt. Biết được Lâm Nhất cũng nằm trong danh sách, nó đã tìm đến ta mấy lần, có phê bình với hành động này của tông môn”. Mai hộ pháp bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này ta cũng không tán thành cho lắm, nhưng Các chủ rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tông môn, ông ấy đã mở miệng, ta không thể phản đối”. Nhắc tới Các chủ, hai người im lặng, biết rằng chuyện này không dễ xử lý. “Thôi bỏ đi”. Mai hộ pháp thở dài, khẽ giọng nói: “Bỏ đi, nếu đã không muốn đi, tông môn cũng không đến nỗi bắt buộc hắn đi. Tên nhóc Lăng Yến giậm chân ở Huyền Võ tầng tám cũng hai năm rồi nhỉ”. Lạc Phong gật đầu đáp: “Đã hai năm rồi”. “Cảnh giới Huyền Võ hậu kỳ quá khó để đột phá... Nếu nó thật sự có lòng, vậy thì hãy để nó đi Mật cảnh Ma Liên thử xem. Lâm Nhất không đi, tông môn cũng không có thiệt hại gì, nếu hắn chết ở trong đó, kết quả này ta cũng không chấp nhận được”. Mai hộ pháp lắc đầu, không miễn cưỡng nữa. Trong Lạc Già Sơn, Lâm Nhất từ biệt Hân Nghiên, sau đó yên tâm tu luyện trong tiểu viện của mình. Thủy Nguyệt kiếm pháp vẫn còn tam đại sát chiêu cuối cùng, lần lượt là Ánh Sáng Hạo Nguyệt, Sương Hàn Vạn Lý và Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nếu không thể tu luyện ba chiêu này thành công, hắn sẽ không thể thăng cấp Thủy Nguyệt kiếm pháp đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Khi so chiêu với cao thủ, Thủy Nguyệt kiếm thế sẽ để lại sơ hở. Thật ra với bán bộ tiên thiên kiếm ý của hắn bây giờ, dù có bị người khác tìm ra sơ hở nhỏ bé của Thủy Nguyệt kiếm thế cũng khó mà phá được. Thậm chí sẽ vì thế mà bị thương. Nhưng xưa nay Lâm Nhất luôn theo đuổi sự hoàn hảo, bất kể ba chiêu cuối cùng này có khó tu luyện thế nào cũng phải hoàn thành nó cho bằng được. Về phần Mật cảnh Ma Liên, xưa nay hắn không phải người hay rối rắm.