“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1061
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh văn trên bức hoạ đan xen ngang dọc, giống như nước mực đen tuyền dần dần lan ra. Giống như có người dùng Linh văn để vẽ, những Linh văn từ từ lan ra tạo nên mười tám ngọn núi nguy nga đồ sộ. Vào giây phút khi sơn mạch hình thành, đoá sen đen treo lơ lửng giữa bầu không bỗng nhiên bị hút thẳng vào bên trong bức hoạ mênh mông. Hình ảnh chấn động như vậy khiến Lâm Nhất được mở mang tầm mắt. Hắn phảng phất nhớ ra Thanh Huyền Bút Lục của mình cũng có hiệu quả tương tự, nhưng trong Thanh Huyền Bút Lục, những bức tranh có thật nhiều Linh văn đan xen nhau dường như càng huyền diệu hơn. Chẳng lẽ Thanh Huyền đạo nhân là một nhân vật uyên bác hơn cả Chưởng môn của tứ đại tông môn? Nếu thật sự là vậy thì cũng không thể trách hắn không đọc hiểu được Thanh Huyền Bút Lục. Soạt! Khi đoá hoa sen đen rơi xuống bức tranh, một cột sáng chợt phóng thẳng lên trời, trong cột sáng thấp thoáng vài khe hở. Xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bên trong có càn khôn khác, cất chứa một thế giới rộng lớn. Bên trong chính là mật cảnh Ma Liên! Lạc Phong trưởng lão nghiêm mặt, trầm giọng bảo: “Tất cả vào đi, hãy nhớ tính mạng là trên hết. Tông môn không thiếu những nội tình này, kỳ ngộ cũng không quan trọng bằng mạng sống của các ngươi”. Tuy đã nói đi nói lại rất nhiều lần, nhưng khi mật cảnh sắp mở ra, Lạc Phong trưởng lão vẫn không thể không dặn dò thêm lần nữa. Vù vù vù! Khi họ đang nói chuyện, đã có rất nhiều đệ tử tông môn nóng lòng, vội vã bay về phía lối vào mật cảnh. Một lát sau, hàng loạt người đông nghịt như kiến bay lên trời. “Đi thôi”. Vẻ hào hứng thoáng qua trong mắt Trần Huyền Quân, hắn ta dẫn đầu bước lại gần bức tranh. Cảnh tượng này quả thật khiến mọi người xúc động, ngay cả Lâm Nhất cũng không ngoại lệ. Đấu với trời, đấu với đất, đấu với con người là niềm vui vô tận. Đây là thế giới cạnh tranh của võ giả, không sợ sinh tử, chỉ mong trái tim nhiệt huyết non nớt này sẽ không trải qua những năm tháng lo sợ. Có thể một ngày nào đó, họ sẽ bước lên con đường đỉnh cao của võ đạo. Dù cho trời đã định sẵn con đường này được tạo thành từ máu xương chồng chất cũng sẽ không hối tiếc. Lâm Nhất đang đi về phía cột sáng trong bức tranh được tạo thành từ nhiều trận pháp thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh văn trên bức hoạ đan xen ngang dọc, giống như nước mực đen tuyền dần dần lan ra. Giống như có người dùng Linh văn để vẽ, những Linh văn từ từ lan ra tạo nên mười tám ngọn núi nguy nga đồ sộ. Vào giây phút khi sơn mạch hình thành, đoá sen đen treo lơ lửng giữa bầu không bỗng nhiên bị hút thẳng vào bên trong bức hoạ mênh mông. Hình ảnh chấn động như vậy khiến Lâm Nhất được mở mang tầm mắt. Hắn phảng phất nhớ ra Thanh Huyền Bút Lục của mình cũng có hiệu quả tương tự, nhưng trong Thanh Huyền Bút Lục, những bức tranh có thật nhiều Linh văn đan xen nhau dường như càng huyền diệu hơn. Chẳng lẽ Thanh Huyền đạo nhân là một nhân vật uyên bác hơn cả Chưởng môn của tứ đại tông môn? Nếu thật sự là vậy thì cũng không thể trách hắn không đọc hiểu được Thanh Huyền Bút Lục. Soạt! Khi đoá hoa sen đen rơi xuống bức tranh, một cột sáng chợt phóng thẳng lên trời, trong cột sáng thấp thoáng vài khe hở. Xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bên trong có càn khôn khác, cất chứa một thế giới rộng lớn. Bên trong chính là mật cảnh Ma Liên! Lạc Phong trưởng lão nghiêm mặt, trầm giọng bảo: “Tất cả vào đi, hãy nhớ tính mạng là trên hết. Tông môn không thiếu những nội tình này, kỳ ngộ cũng không quan trọng bằng mạng sống của các ngươi”. Tuy đã nói đi nói lại rất nhiều lần, nhưng khi mật cảnh sắp mở ra, Lạc Phong trưởng lão vẫn không thể không dặn dò thêm lần nữa. Vù vù vù! Khi họ đang nói chuyện, đã có rất nhiều đệ tử tông môn nóng lòng, vội vã bay về phía lối vào mật cảnh. Một lát sau, hàng loạt người đông nghịt như kiến bay lên trời. “Đi thôi”. Vẻ hào hứng thoáng qua trong mắt Trần Huyền Quân, hắn ta dẫn đầu bước lại gần bức tranh. Cảnh tượng này quả thật khiến mọi người xúc động, ngay cả Lâm Nhất cũng không ngoại lệ. Đấu với trời, đấu với đất, đấu với con người là niềm vui vô tận. Đây là thế giới cạnh tranh của võ giả, không sợ sinh tử, chỉ mong trái tim nhiệt huyết non nớt này sẽ không trải qua những năm tháng lo sợ. Có thể một ngày nào đó, họ sẽ bước lên con đường đỉnh cao của võ đạo. Dù cho trời đã định sẵn con đường này được tạo thành từ máu xương chồng chất cũng sẽ không hối tiếc. Lâm Nhất đang đi về phía cột sáng trong bức tranh được tạo thành từ nhiều trận pháp thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh văn trên bức hoạ đan xen ngang dọc, giống như nước mực đen tuyền dần dần lan ra. Giống như có người dùng Linh văn để vẽ, những Linh văn từ từ lan ra tạo nên mười tám ngọn núi nguy nga đồ sộ. Vào giây phút khi sơn mạch hình thành, đoá sen đen treo lơ lửng giữa bầu không bỗng nhiên bị hút thẳng vào bên trong bức hoạ mênh mông. Hình ảnh chấn động như vậy khiến Lâm Nhất được mở mang tầm mắt. Hắn phảng phất nhớ ra Thanh Huyền Bút Lục của mình cũng có hiệu quả tương tự, nhưng trong Thanh Huyền Bút Lục, những bức tranh có thật nhiều Linh văn đan xen nhau dường như càng huyền diệu hơn. Chẳng lẽ Thanh Huyền đạo nhân là một nhân vật uyên bác hơn cả Chưởng môn của tứ đại tông môn? Nếu thật sự là vậy thì cũng không thể trách hắn không đọc hiểu được Thanh Huyền Bút Lục. Soạt! Khi đoá hoa sen đen rơi xuống bức tranh, một cột sáng chợt phóng thẳng lên trời, trong cột sáng thấp thoáng vài khe hở. Xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bên trong có càn khôn khác, cất chứa một thế giới rộng lớn. Bên trong chính là mật cảnh Ma Liên! Lạc Phong trưởng lão nghiêm mặt, trầm giọng bảo: “Tất cả vào đi, hãy nhớ tính mạng là trên hết. Tông môn không thiếu những nội tình này, kỳ ngộ cũng không quan trọng bằng mạng sống của các ngươi”. Tuy đã nói đi nói lại rất nhiều lần, nhưng khi mật cảnh sắp mở ra, Lạc Phong trưởng lão vẫn không thể không dặn dò thêm lần nữa. Vù vù vù! Khi họ đang nói chuyện, đã có rất nhiều đệ tử tông môn nóng lòng, vội vã bay về phía lối vào mật cảnh. Một lát sau, hàng loạt người đông nghịt như kiến bay lên trời. “Đi thôi”. Vẻ hào hứng thoáng qua trong mắt Trần Huyền Quân, hắn ta dẫn đầu bước lại gần bức tranh. Cảnh tượng này quả thật khiến mọi người xúc động, ngay cả Lâm Nhất cũng không ngoại lệ. Đấu với trời, đấu với đất, đấu với con người là niềm vui vô tận. Đây là thế giới cạnh tranh của võ giả, không sợ sinh tử, chỉ mong trái tim nhiệt huyết non nớt này sẽ không trải qua những năm tháng lo sợ. Có thể một ngày nào đó, họ sẽ bước lên con đường đỉnh cao của võ đạo. Dù cho trời đã định sẵn con đường này được tạo thành từ máu xương chồng chất cũng sẽ không hối tiếc. Lâm Nhất đang đi về phía cột sáng trong bức tranh được tạo thành từ nhiều trận pháp thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc