“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1062
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông Lâm Nhất rất bình tĩnh, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên trong cơ thể, năm ngón tay siết lại kết hợp với long ảnh trong không khí ngưng tụ ra quyền mang. Tường Long Tại Thiên! Quyền mang rít gào như giao long ngoi lên khỏi mặt nước, quét ngang tứ phương. Quyền mang hàm chứa kiếm kình, sắc bén bá đạo, những con giun dài như mũi tên này vừa chạm vào lập tức văng ra, bị thương nặng ngay tại chỗ. Tiếc thay không một con nào chết. Nhưng sau khi biết sự lợi hại của Lâm Nhất và bị đánh trọng thương, chúng trốn sâu dưới bùn, không dám ngoi lên. Lâm Nhất nhìn lướt qua, xung quanh có rất nhiều bộ xương trắng trơ trụi được chôn dưới đất. Có lẽ là các đệ tử tông môn từng đến đây mạo hiểm, bị ăn thịt chỉ còn lại hài cốt. “Chẳng trách mọi người đều bảo mật cảnh Ma Liên nguy hiểm. Những con yêu thú này vừa quái dị vừa sống dai, xuất hiện đột ngột, đông như kiến, nếu không chú ý sẽ bị ăn sạch máu thịt”. Long Hổ Quyền của Lâm Nhất đã tương đối đáng sợ, một chiêu Tường Long Tại Thiên có thể dễ dàng giế t chết một con yêu thú Huyền Võ tầng tám, nhưng không ngờ lại không làm gì được một lũ giun. Dưới lòng sông khô cạn không biết đâu là điểm cuối, Lâm Nhất cứ đi thẳng, gặp phải rất nhiều yêu thú quỷ dị. Đa số chúng đều bị đánh lùi, nhưng dựa vào lớp da dày và quen thuộc hoàn cảnh, mỗi khi không đánh lại chúng sẽ lập tức lùi ra xa, có rất ít yêu thú thật sự bị Lâm Nhất gi ết chết. Điều khiến người ta đau đầu là đánh thì nhiều, nhưng số lượng yêu đan ma liên thu thập được chỉ có mỗi bốn viên. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất ra khỏi lòng sông và đặt chân lên bờ. Trên mặt đất bằng phẳng, hắn nhìn thấy một bộ xương yêu thú khổng lồ, dưới sự bào mòn của thời gian, bộ xương con yêu thú này mang đầy tính nghệ thuật thê lương. Ơ? Hai mắt Lâm Nhất sáng rực lên, hắn bất ngờ tìm được một xương có hình dạng khác biệt trong bộ xương kia. Sau khi cảm ứng kĩ, hắn phát hiện trên xương này có linh vận, toả ra dao động mỏng manh, lúc có lúc không. Nếu không nhờ hắn thành thạo Linh văn, có lẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra khác thường. Không phải bảo khí thượng cổ! Nếu thật sự là bảo khí thượng cổ, dù nó hư hỏng nặng thì vẫn được tính là có giá trị rất lớn. Ngay cả khi bản thân hắn không cần dùng tới, nộp cho tông môn cũng có thể đổi được khá nhiều linh ngọc nhị phẩm. Tài nguyên tu luyện kiếm quyết, tài nguyên sử dụng, chỉ dựa vào chút tài nguyên quy đổi từ tông môn thì không đủ để nhét kẽ răng. Vèo! Lâm Nhất lặng lẽ thi triển Thất Huyền bộ, bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ, đến khi xuất hiện lại đã đứng bên trong bộ xương như một căn nhà của yêu thú, sau đó kéo mạnh. Răng rắc! Bộ xương yêu thú khổng lồ đổ sụp xuống, những cây xương to như cột đá sụp xuống. “Ba trò mèo”. Lâm Nhất nở nụ cười, toàn thân run lên, phóng ra kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, lập tức dấy lên cơn gió lớn, dễ như trở bàn tay làm cho những đoạn xương thú sụp về phía hắn văng ra xa, phát ra tiếng loảng xoảng. “Quả nhiên...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông Lâm Nhất rất bình tĩnh, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên trong cơ thể, năm ngón tay siết lại kết hợp với long ảnh trong không khí ngưng tụ ra quyền mang. Tường Long Tại Thiên! Quyền mang rít gào như giao long ngoi lên khỏi mặt nước, quét ngang tứ phương. Quyền mang hàm chứa kiếm kình, sắc bén bá đạo, những con giun dài như mũi tên này vừa chạm vào lập tức văng ra, bị thương nặng ngay tại chỗ. Tiếc thay không một con nào chết. Nhưng sau khi biết sự lợi hại của Lâm Nhất và bị đánh trọng thương, chúng trốn sâu dưới bùn, không dám ngoi lên. Lâm Nhất nhìn lướt qua, xung quanh có rất nhiều bộ xương trắng trơ trụi được chôn dưới đất. Có lẽ là các đệ tử tông môn từng đến đây mạo hiểm, bị ăn thịt chỉ còn lại hài cốt. “Chẳng trách mọi người đều bảo mật cảnh Ma Liên nguy hiểm. Những con yêu thú này vừa quái dị vừa sống dai, xuất hiện đột ngột, đông như kiến, nếu không chú ý sẽ bị ăn sạch máu thịt”. Long Hổ Quyền của Lâm Nhất đã tương đối đáng sợ, một chiêu Tường Long Tại Thiên có thể dễ dàng giế t chết một con yêu thú Huyền Võ tầng tám, nhưng không ngờ lại không làm gì được một lũ giun. Dưới lòng sông khô cạn không biết đâu là điểm cuối, Lâm Nhất cứ đi thẳng, gặp phải rất nhiều yêu thú quỷ dị. Đa số chúng đều bị đánh lùi, nhưng dựa vào lớp da dày và quen thuộc hoàn cảnh, mỗi khi không đánh lại chúng sẽ lập tức lùi ra xa, có rất ít yêu thú thật sự bị Lâm Nhất gi ết chết. Điều khiến người ta đau đầu là đánh thì nhiều, nhưng số lượng yêu đan ma liên thu thập được chỉ có mỗi bốn viên. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất ra khỏi lòng sông và đặt chân lên bờ. Trên mặt đất bằng phẳng, hắn nhìn thấy một bộ xương yêu thú khổng lồ, dưới sự bào mòn của thời gian, bộ xương con yêu thú này mang đầy tính nghệ thuật thê lương. Ơ? Hai mắt Lâm Nhất sáng rực lên, hắn bất ngờ tìm được một xương có hình dạng khác biệt trong bộ xương kia. Sau khi cảm ứng kĩ, hắn phát hiện trên xương này có linh vận, toả ra dao động mỏng manh, lúc có lúc không. Nếu không nhờ hắn thành thạo Linh văn, có lẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra khác thường. Không phải bảo khí thượng cổ! Nếu thật sự là bảo khí thượng cổ, dù nó hư hỏng nặng thì vẫn được tính là có giá trị rất lớn. Ngay cả khi bản thân hắn không cần dùng tới, nộp cho tông môn cũng có thể đổi được khá nhiều linh ngọc nhị phẩm. Tài nguyên tu luyện kiếm quyết, tài nguyên sử dụng, chỉ dựa vào chút tài nguyên quy đổi từ tông môn thì không đủ để nhét kẽ răng. Vèo! Lâm Nhất lặng lẽ thi triển Thất Huyền bộ, bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ, đến khi xuất hiện lại đã đứng bên trong bộ xương như một căn nhà của yêu thú, sau đó kéo mạnh. Răng rắc! Bộ xương yêu thú khổng lồ đổ sụp xuống, những cây xương to như cột đá sụp xuống. “Ba trò mèo”. Lâm Nhất nở nụ cười, toàn thân run lên, phóng ra kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, lập tức dấy lên cơn gió lớn, dễ như trở bàn tay làm cho những đoạn xương thú sụp về phía hắn văng ra xa, phát ra tiếng loảng xoảng. “Quả nhiên...”
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trông Lâm Nhất rất bình tĩnh, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên trong cơ thể, năm ngón tay siết lại kết hợp với long ảnh trong không khí ngưng tụ ra quyền mang. Tường Long Tại Thiên! Quyền mang rít gào như giao long ngoi lên khỏi mặt nước, quét ngang tứ phương. Quyền mang hàm chứa kiếm kình, sắc bén bá đạo, những con giun dài như mũi tên này vừa chạm vào lập tức văng ra, bị thương nặng ngay tại chỗ. Tiếc thay không một con nào chết. Nhưng sau khi biết sự lợi hại của Lâm Nhất và bị đánh trọng thương, chúng trốn sâu dưới bùn, không dám ngoi lên. Lâm Nhất nhìn lướt qua, xung quanh có rất nhiều bộ xương trắng trơ trụi được chôn dưới đất. Có lẽ là các đệ tử tông môn từng đến đây mạo hiểm, bị ăn thịt chỉ còn lại hài cốt. “Chẳng trách mọi người đều bảo mật cảnh Ma Liên nguy hiểm. Những con yêu thú này vừa quái dị vừa sống dai, xuất hiện đột ngột, đông như kiến, nếu không chú ý sẽ bị ăn sạch máu thịt”. Long Hổ Quyền của Lâm Nhất đã tương đối đáng sợ, một chiêu Tường Long Tại Thiên có thể dễ dàng giế t chết một con yêu thú Huyền Võ tầng tám, nhưng không ngờ lại không làm gì được một lũ giun. Dưới lòng sông khô cạn không biết đâu là điểm cuối, Lâm Nhất cứ đi thẳng, gặp phải rất nhiều yêu thú quỷ dị. Đa số chúng đều bị đánh lùi, nhưng dựa vào lớp da dày và quen thuộc hoàn cảnh, mỗi khi không đánh lại chúng sẽ lập tức lùi ra xa, có rất ít yêu thú thật sự bị Lâm Nhất gi ết chết. Điều khiến người ta đau đầu là đánh thì nhiều, nhưng số lượng yêu đan ma liên thu thập được chỉ có mỗi bốn viên. Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất ra khỏi lòng sông và đặt chân lên bờ. Trên mặt đất bằng phẳng, hắn nhìn thấy một bộ xương yêu thú khổng lồ, dưới sự bào mòn của thời gian, bộ xương con yêu thú này mang đầy tính nghệ thuật thê lương. Ơ? Hai mắt Lâm Nhất sáng rực lên, hắn bất ngờ tìm được một xương có hình dạng khác biệt trong bộ xương kia. Sau khi cảm ứng kĩ, hắn phát hiện trên xương này có linh vận, toả ra dao động mỏng manh, lúc có lúc không. Nếu không nhờ hắn thành thạo Linh văn, có lẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra khác thường. Không phải bảo khí thượng cổ! Nếu thật sự là bảo khí thượng cổ, dù nó hư hỏng nặng thì vẫn được tính là có giá trị rất lớn. Ngay cả khi bản thân hắn không cần dùng tới, nộp cho tông môn cũng có thể đổi được khá nhiều linh ngọc nhị phẩm. Tài nguyên tu luyện kiếm quyết, tài nguyên sử dụng, chỉ dựa vào chút tài nguyên quy đổi từ tông môn thì không đủ để nhét kẽ răng. Vèo! Lâm Nhất lặng lẽ thi triển Thất Huyền bộ, bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ, đến khi xuất hiện lại đã đứng bên trong bộ xương như một căn nhà của yêu thú, sau đó kéo mạnh. Răng rắc! Bộ xương yêu thú khổng lồ đổ sụp xuống, những cây xương to như cột đá sụp xuống. “Ba trò mèo”. Lâm Nhất nở nụ cười, toàn thân run lên, phóng ra kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên, lập tức dấy lên cơn gió lớn, dễ như trở bàn tay làm cho những đoạn xương thú sụp về phía hắn văng ra xa, phát ra tiếng loảng xoảng. “Quả nhiên...”