“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1134

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bước chân nặng nề, mỗi một bước của hắn đều để lại một dấu chân lõm hẳn vào trong nền đất.  Một phương diện là vì thể hiện sức mạnh khủng khiếp của hắn, còn ở phương diện khác là do hắn vừa mới đột phá nên vẫn chưa thành thạo khống chế được sức mạnh.  Ở một bên khác.  Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo hai mắt đầy vẻ ác liệt, một luồng hàn quang thoáng qua đáy mắt, lạnh giọng nói: “Cuối cùng cũng đến tầng thứ 8 rồi, ba món bảo vật cuối cùng, cũng coi như có thể mong chờ được rồi”.  Tầng thứ tám tổng cộng có hai toà đài sen, tầng thứ chín có một toà, tổng cộng sẽ sinh ra ba món chí bảo.  Ba món chí bảo này, giá trị mỗi một món đều vượt qua giá trị của tổng các món trong bảy tầng vừa rồi cộng lại, cực kỳ hiếm có.  Hay còn được gọi là Hắc Liên Dị Bảo, chỉ có đạt được Hắc Liên Dị Bảo thì mới được coi là người thắng cuộc thực sự.  Kinh Tuyệt không cầu mong gì hơn, chỉ muốn thu hoạch được một thanh bảo khí, một thanh bảo đao phù hợp với bản thân.  Ngoại trừ hai người này ra, trong tầng thứ tám còn có Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông cùng với Thuỷ Vô Ngân của Ma Nguyệt sơn trang.  Tính cả Lâm Nhất trong đó thì có tổng cộng sáu người.  Ngoài ra, bên trong Hắc Liên Bảo Điện không hề có sự tồn tại của người thứ bảy.  Đến đây, cuộc tranh đấu và cơ duyên của mật cảnh Ma Liên đã thực sự đi đến hồi gay cấn.  Không chỉ sáu người trong Bảo Điện, bên ngoài hoang nguyên Tịch Diệt, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn trong doanh địa đều vô cùng quan tâm đến.  Việc có liên quan đến vinh dự và Hắc Liên Dị Bảo thì làm gì có ai không quan tâm.  Lâm Nhất đi vào trong thông đạo, chắc chắn bản thân hẳn đã theo kịp tiến độ của những người khác. Hoặc là nói, còn có một số người đã bị hắn bỏ lại phía sau rồi.  Hắn không đến nỗi chậm chân hơn người khác, chẳng lấy được thứ gì như ở tầng thứ sáu và tầng thứ bảy,  Ong!  Phía trước truyền đến một trận dư âm, dư âm này Lâm Nhất cực kỳ quen thuộc, chính là khí tức của đài sen đa bảo.  Trong bóng tối, Lâm Nhất đang đi tìm đại điện đoạt bảo, không nghi ngờ là sẽ trông thấy một ánh đèn.  “Lần này, hẳn sẽ không đến mức chẳng kịp nhìn rõ bảo vật nữa chứ?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, đến được tầng thứ tám, hắn cũng không dám tiếp tục lơ là nữa.  Người có thể thông qua được khảo hạch giống hắn để đến được tầng thứ tám, chắc chắn là những cao thủ trong cao thủ, bên trong mạt cảnh Ma Liên này cũng đều đã gặp được cơ duyên của mình.  Khí tức của đài sen đa bảo càng lúc càng rõ, không bao lâu sau đã đến được bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng.  Chiếc đèn thủy tinh thật to treo giữa trần đại điện tản mát ra luồng ánh sáng như mộng như ảo, thắp sáng cả toà đại điện.  Đài sen đa bảo màu xanh lấp lánh một luồng ánh sáng âm u nhàn nhạt, đây chính là dấu hiệu trước khi dị bảo được sinh ra.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bước chân nặng nề, mỗi một bước của hắn đều để lại một dấu chân lõm hẳn vào trong nền đất.  Một phương diện là vì thể hiện sức mạnh khủng khiếp của hắn, còn ở phương diện khác là do hắn vừa mới đột phá nên vẫn chưa thành thạo khống chế được sức mạnh.  Ở một bên khác.  Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo hai mắt đầy vẻ ác liệt, một luồng hàn quang thoáng qua đáy mắt, lạnh giọng nói: “Cuối cùng cũng đến tầng thứ 8 rồi, ba món bảo vật cuối cùng, cũng coi như có thể mong chờ được rồi”.  Tầng thứ tám tổng cộng có hai toà đài sen, tầng thứ chín có một toà, tổng cộng sẽ sinh ra ba món chí bảo.  Ba món chí bảo này, giá trị mỗi một món đều vượt qua giá trị của tổng các món trong bảy tầng vừa rồi cộng lại, cực kỳ hiếm có.  Hay còn được gọi là Hắc Liên Dị Bảo, chỉ có đạt được Hắc Liên Dị Bảo thì mới được coi là người thắng cuộc thực sự.  Kinh Tuyệt không cầu mong gì hơn, chỉ muốn thu hoạch được một thanh bảo khí, một thanh bảo đao phù hợp với bản thân.  Ngoại trừ hai người này ra, trong tầng thứ tám còn có Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông cùng với Thuỷ Vô Ngân của Ma Nguyệt sơn trang.  Tính cả Lâm Nhất trong đó thì có tổng cộng sáu người.  Ngoài ra, bên trong Hắc Liên Bảo Điện không hề có sự tồn tại của người thứ bảy.  Đến đây, cuộc tranh đấu và cơ duyên của mật cảnh Ma Liên đã thực sự đi đến hồi gay cấn.  Không chỉ sáu người trong Bảo Điện, bên ngoài hoang nguyên Tịch Diệt, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn trong doanh địa đều vô cùng quan tâm đến.  Việc có liên quan đến vinh dự và Hắc Liên Dị Bảo thì làm gì có ai không quan tâm.  Lâm Nhất đi vào trong thông đạo, chắc chắn bản thân hẳn đã theo kịp tiến độ của những người khác. Hoặc là nói, còn có một số người đã bị hắn bỏ lại phía sau rồi.  Hắn không đến nỗi chậm chân hơn người khác, chẳng lấy được thứ gì như ở tầng thứ sáu và tầng thứ bảy,  Ong!  Phía trước truyền đến một trận dư âm, dư âm này Lâm Nhất cực kỳ quen thuộc, chính là khí tức của đài sen đa bảo.  Trong bóng tối, Lâm Nhất đang đi tìm đại điện đoạt bảo, không nghi ngờ là sẽ trông thấy một ánh đèn.  “Lần này, hẳn sẽ không đến mức chẳng kịp nhìn rõ bảo vật nữa chứ?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, đến được tầng thứ tám, hắn cũng không dám tiếp tục lơ là nữa.  Người có thể thông qua được khảo hạch giống hắn để đến được tầng thứ tám, chắc chắn là những cao thủ trong cao thủ, bên trong mạt cảnh Ma Liên này cũng đều đã gặp được cơ duyên của mình.  Khí tức của đài sen đa bảo càng lúc càng rõ, không bao lâu sau đã đến được bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng.  Chiếc đèn thủy tinh thật to treo giữa trần đại điện tản mát ra luồng ánh sáng như mộng như ảo, thắp sáng cả toà đại điện.  Đài sen đa bảo màu xanh lấp lánh một luồng ánh sáng âm u nhàn nhạt, đây chính là dấu hiệu trước khi dị bảo được sinh ra.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Bước chân nặng nề, mỗi một bước của hắn đều để lại một dấu chân lõm hẳn vào trong nền đất.  Một phương diện là vì thể hiện sức mạnh khủng khiếp của hắn, còn ở phương diện khác là do hắn vừa mới đột phá nên vẫn chưa thành thạo khống chế được sức mạnh.  Ở một bên khác.  Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo hai mắt đầy vẻ ác liệt, một luồng hàn quang thoáng qua đáy mắt, lạnh giọng nói: “Cuối cùng cũng đến tầng thứ 8 rồi, ba món bảo vật cuối cùng, cũng coi như có thể mong chờ được rồi”.  Tầng thứ tám tổng cộng có hai toà đài sen, tầng thứ chín có một toà, tổng cộng sẽ sinh ra ba món chí bảo.  Ba món chí bảo này, giá trị mỗi một món đều vượt qua giá trị của tổng các món trong bảy tầng vừa rồi cộng lại, cực kỳ hiếm có.  Hay còn được gọi là Hắc Liên Dị Bảo, chỉ có đạt được Hắc Liên Dị Bảo thì mới được coi là người thắng cuộc thực sự.  Kinh Tuyệt không cầu mong gì hơn, chỉ muốn thu hoạch được một thanh bảo khí, một thanh bảo đao phù hợp với bản thân.  Ngoại trừ hai người này ra, trong tầng thứ tám còn có Bạch Nhạc của Ma Diễm Tông, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông cùng với Thuỷ Vô Ngân của Ma Nguyệt sơn trang.  Tính cả Lâm Nhất trong đó thì có tổng cộng sáu người.  Ngoài ra, bên trong Hắc Liên Bảo Điện không hề có sự tồn tại của người thứ bảy.  Đến đây, cuộc tranh đấu và cơ duyên của mật cảnh Ma Liên đã thực sự đi đến hồi gay cấn.  Không chỉ sáu người trong Bảo Điện, bên ngoài hoang nguyên Tịch Diệt, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn trong doanh địa đều vô cùng quan tâm đến.  Việc có liên quan đến vinh dự và Hắc Liên Dị Bảo thì làm gì có ai không quan tâm.  Lâm Nhất đi vào trong thông đạo, chắc chắn bản thân hẳn đã theo kịp tiến độ của những người khác. Hoặc là nói, còn có một số người đã bị hắn bỏ lại phía sau rồi.  Hắn không đến nỗi chậm chân hơn người khác, chẳng lấy được thứ gì như ở tầng thứ sáu và tầng thứ bảy,  Ong!  Phía trước truyền đến một trận dư âm, dư âm này Lâm Nhất cực kỳ quen thuộc, chính là khí tức của đài sen đa bảo.  Trong bóng tối, Lâm Nhất đang đi tìm đại điện đoạt bảo, không nghi ngờ là sẽ trông thấy một ánh đèn.  “Lần này, hẳn sẽ không đến mức chẳng kịp nhìn rõ bảo vật nữa chứ?”  Lâm Nhất hít sâu một hơi, đến được tầng thứ tám, hắn cũng không dám tiếp tục lơ là nữa.  Người có thể thông qua được khảo hạch giống hắn để đến được tầng thứ tám, chắc chắn là những cao thủ trong cao thủ, bên trong mạt cảnh Ma Liên này cũng đều đã gặp được cơ duyên của mình.  Khí tức của đài sen đa bảo càng lúc càng rõ, không bao lâu sau đã đến được bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng.  Chiếc đèn thủy tinh thật to treo giữa trần đại điện tản mát ra luồng ánh sáng như mộng như ảo, thắp sáng cả toà đại điện.  Đài sen đa bảo màu xanh lấp lánh một luồng ánh sáng âm u nhàn nhạt, đây chính là dấu hiệu trước khi dị bảo được sinh ra.

Chương 1134