“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1135
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào giây phút khi luồng sáng âm u kia biến mất, trên đài sen đoạt bảo xuất hiện một viên đan dược. Bề mặt của viên đan dược có hoa văn hai màu vàng và bạc đan xen khắc hoạ ra hai luồng Long văn, tiến hoá thành hình ảnh của hai con rồng đang chuyển động vòng quanh trên viên đan dược. Khí tức của bóng rồng, một âm một dương cực kỳ rõ rệt. Dược lực dồi dào, dưới bóng rồng được tiến hoá ra kia, nó đang ở một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu. Đây hẳn là một viên Linh đan tứ phẩm trở lên rồi. Trong lòng Lâm Nhất thoáng qua một ý niệm, tu vi của hắn hiện tại miễn cưỡng tính là Huyền Võ tầng thứ 8, có một khoảng cách khá lớn so với những người thuộc cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 kia. Nếu như có thể dựa vào viên đan dược này để thăng cấp lên tầng thứ 8 đỉnh phong thì thật là không còn gì tốt hơn. “Đan Càn Khôn Âm Dương?” Chính vào lúc này, trong một thông đạo khác xuất hiện một bóng người. Khi tầm mắt của hắn rơi lên viên đan dược đặt trên đài sen đa bảo thì lập tức loé ra quang mang nóng bỏng. Chỉ chốc lát sau, khi Bạch Nhạc nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc dễ thấy. Hắn ta cũng có chút ấn tượng với người trước mắt, là một nhân tài xuất sắc của Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng chưa từng nghĩ tới đối phương có thể thông qua khảo nghiệm, chống đỡ được tới bây giờ. “Ngươi muốn tranh cùng ta?” Bạch Nhạc dời mắt đi, ánh mắt dừng trên người đối phương, trầm giọng hỏi. Khí tức trên người hắn ta lạnh lẽo vô cùng, giống như một khối băng, giã xuống mặt đất. “Không được sao?” Lâm Nhất bình tĩnh đáp. “Ta khuyên ngươi trước khi ra tay thì tốt nhất hãy nghĩ kĩ chút, có thể đi đến bước này xem như không dễ dàng gì. Nếu bây giờ ngươi đi, ta coi như chưa từng gặp ngươi, bằng không, ta sẽ không để ngươi có cơ hội bóp nát ngọc giản đâu”. Bạch Nhạc lạnh lùng nói. Không phải hắn ta từ bi gì, chỉ là kiêng kị những người khác đang đuổi đến. Không cần nghi ngờ, chắc chắn có người khác cũng đã thông qua, hoặc là đang khảo nghiệm tầng thứ tám. Một khi giao đấu với Lâm Nhất, chắc chắn sẽ cho người khác cơ hội chiếm hời. “Ra tay đi”. Lâm Nhất không muốn tranh cãi với hắn ta, bình thản lên tiếng. “Cứng đầu cố chấp, ngươi lấy đan Càn Khôn Âm Dương này chỉ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào giây phút khi luồng sáng âm u kia biến mất, trên đài sen đoạt bảo xuất hiện một viên đan dược. Bề mặt của viên đan dược có hoa văn hai màu vàng và bạc đan xen khắc hoạ ra hai luồng Long văn, tiến hoá thành hình ảnh của hai con rồng đang chuyển động vòng quanh trên viên đan dược. Khí tức của bóng rồng, một âm một dương cực kỳ rõ rệt. Dược lực dồi dào, dưới bóng rồng được tiến hoá ra kia, nó đang ở một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu. Đây hẳn là một viên Linh đan tứ phẩm trở lên rồi. Trong lòng Lâm Nhất thoáng qua một ý niệm, tu vi của hắn hiện tại miễn cưỡng tính là Huyền Võ tầng thứ 8, có một khoảng cách khá lớn so với những người thuộc cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 kia. Nếu như có thể dựa vào viên đan dược này để thăng cấp lên tầng thứ 8 đỉnh phong thì thật là không còn gì tốt hơn. “Đan Càn Khôn Âm Dương?” Chính vào lúc này, trong một thông đạo khác xuất hiện một bóng người. Khi tầm mắt của hắn rơi lên viên đan dược đặt trên đài sen đa bảo thì lập tức loé ra quang mang nóng bỏng. Chỉ chốc lát sau, khi Bạch Nhạc nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc dễ thấy. Hắn ta cũng có chút ấn tượng với người trước mắt, là một nhân tài xuất sắc của Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng chưa từng nghĩ tới đối phương có thể thông qua khảo nghiệm, chống đỡ được tới bây giờ. “Ngươi muốn tranh cùng ta?” Bạch Nhạc dời mắt đi, ánh mắt dừng trên người đối phương, trầm giọng hỏi. Khí tức trên người hắn ta lạnh lẽo vô cùng, giống như một khối băng, giã xuống mặt đất. “Không được sao?” Lâm Nhất bình tĩnh đáp. “Ta khuyên ngươi trước khi ra tay thì tốt nhất hãy nghĩ kĩ chút, có thể đi đến bước này xem như không dễ dàng gì. Nếu bây giờ ngươi đi, ta coi như chưa từng gặp ngươi, bằng không, ta sẽ không để ngươi có cơ hội bóp nát ngọc giản đâu”. Bạch Nhạc lạnh lùng nói. Không phải hắn ta từ bi gì, chỉ là kiêng kị những người khác đang đuổi đến. Không cần nghi ngờ, chắc chắn có người khác cũng đã thông qua, hoặc là đang khảo nghiệm tầng thứ tám. Một khi giao đấu với Lâm Nhất, chắc chắn sẽ cho người khác cơ hội chiếm hời. “Ra tay đi”. Lâm Nhất không muốn tranh cãi với hắn ta, bình thản lên tiếng. “Cứng đầu cố chấp, ngươi lấy đan Càn Khôn Âm Dương này chỉ
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vào giây phút khi luồng sáng âm u kia biến mất, trên đài sen đoạt bảo xuất hiện một viên đan dược. Bề mặt của viên đan dược có hoa văn hai màu vàng và bạc đan xen khắc hoạ ra hai luồng Long văn, tiến hoá thành hình ảnh của hai con rồng đang chuyển động vòng quanh trên viên đan dược. Khí tức của bóng rồng, một âm một dương cực kỳ rõ rệt. Dược lực dồi dào, dưới bóng rồng được tiến hoá ra kia, nó đang ở một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu. Đây hẳn là một viên Linh đan tứ phẩm trở lên rồi. Trong lòng Lâm Nhất thoáng qua một ý niệm, tu vi của hắn hiện tại miễn cưỡng tính là Huyền Võ tầng thứ 8, có một khoảng cách khá lớn so với những người thuộc cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10 kia. Nếu như có thể dựa vào viên đan dược này để thăng cấp lên tầng thứ 8 đỉnh phong thì thật là không còn gì tốt hơn. “Đan Càn Khôn Âm Dương?” Chính vào lúc này, trong một thông đạo khác xuất hiện một bóng người. Khi tầm mắt của hắn rơi lên viên đan dược đặt trên đài sen đa bảo thì lập tức loé ra quang mang nóng bỏng. Chỉ chốc lát sau, khi Bạch Nhạc nhìn thấy Lâm Nhất, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc dễ thấy. Hắn ta cũng có chút ấn tượng với người trước mắt, là một nhân tài xuất sắc của Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng chưa từng nghĩ tới đối phương có thể thông qua khảo nghiệm, chống đỡ được tới bây giờ. “Ngươi muốn tranh cùng ta?” Bạch Nhạc dời mắt đi, ánh mắt dừng trên người đối phương, trầm giọng hỏi. Khí tức trên người hắn ta lạnh lẽo vô cùng, giống như một khối băng, giã xuống mặt đất. “Không được sao?” Lâm Nhất bình tĩnh đáp. “Ta khuyên ngươi trước khi ra tay thì tốt nhất hãy nghĩ kĩ chút, có thể đi đến bước này xem như không dễ dàng gì. Nếu bây giờ ngươi đi, ta coi như chưa từng gặp ngươi, bằng không, ta sẽ không để ngươi có cơ hội bóp nát ngọc giản đâu”. Bạch Nhạc lạnh lùng nói. Không phải hắn ta từ bi gì, chỉ là kiêng kị những người khác đang đuổi đến. Không cần nghi ngờ, chắc chắn có người khác cũng đã thông qua, hoặc là đang khảo nghiệm tầng thứ tám. Một khi giao đấu với Lâm Nhất, chắc chắn sẽ cho người khác cơ hội chiếm hời. “Ra tay đi”. Lâm Nhất không muốn tranh cãi với hắn ta, bình thản lên tiếng. “Cứng đầu cố chấp, ngươi lấy đan Càn Khôn Âm Dương này chỉ