“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1159

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra vậy, thảo nào việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, có lẽ tất cả những người lên được đây đều đã chết trong tay hắn ta.  Không thể từ bỏ...  Ánh mắt Lâm Nhất dần bình tĩnh lại, nếu là thử thách thì nhất định sẽ có cách thông qua.  Người áo trắng đã nói rằng hắn ta đang đợi hắn ở tầng mười, nên chắc chắn có cách thắng được đối thủ. Nếu không thì những lời hắn ta nói với hắn khi đó sẽ không có ý nghĩa.  “Ta quả thật có điểm yếu, chỉ là ngươi nhất định sẽ không tìm thấy trước khi chết. Bởi thế, dù hắn đã nói gì với ngươi, chung quy vẫn không có ý nghĩa gì”.  Người áo đen hết sức ghê tởm, lại nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Lâm Nhất.  Trong lúc vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực gấp đôi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhưng hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhướng mày cười bảo: “Vậy ngươi đang sợ điều gì chứ? Nếu đúng thật như ngươi đã nói thì tại sao ngươi phải nói nhảm với ta, cứ giết ta luôn là được. Chắc là chín tia kiếm quang của ta trước đó đã trúng đúng không? Để ta đoán xem ngươi đã trúng mấy nhát...”   “Một nhát?”  “Hai nhát?”  “Ba nhát?”  Lâm Nhất vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của đối phương: “Thì ra là trúng ba nhát, xem ra ngươi cũng không vô địch như ta tưởng, còn phải dựa vào lời nói để phá vỡ niềm tin của ta. Bị chém trúng thì chém trúng, cớ sao phải che giấu?”  “Ha ha, dù ngươi có nói gì cũng không thay đổi được kết quả”.  Người áo đen bình tĩnh, nhẹ giọng cười đáp.  “Chưa chắc đâu, ta đã tìm ra điểm yếu của ngươi là gì. Thật ra thử thách của chín tầng trước đều nhằm phục vụ cho thử thách tầng này. Trong chín tầng trước, người áo trắng đã để lại bí mật đánh bại ngươi”.  Lần này, cuối cùng người áo đen cũng biến sắc.  Vẻ mặt đột nhiên trở nên âm u, hắn ta lạnh giọng: “Không dễ tìm ra vậy đâu. Muốn lừa ta à? Ngươi còn non lắm, đi chết đi!”  Ầm!  Kiếm thế của người áo đen lại bùng nổ, hoá ra hắn ta thật sự bị chém trúng, nói chuyện với Lâm Nhất chỉ để tranh thủ thời gian khôi phục mà thôi.  Khi kiếm thế bùng nổ, trong nháy mắt người áo đen đã tới trước mặt Lâm Nhất. Nhát kiếm sắc bén đâm thẳng về phía vết thương trên vai phải của Lâm Nhất, nếu đâm trúng, kiếm ý chồng chất thêm sẽ làm một nửa vết thương nổ tung.  Hắn ta biết thân thể của Lâm Nhất rất mạnh nên không muốn cho hắn cơ hội kéo dài thời gian.  Nhát kiếm này để gi ết chết Lâm Nhất!  Khi thấy kiếm sắp đâm trúng mình, kiếm thế toàn thân Lâm Nhất tựa mây cuồn cuộn, lơ lửng không cố định. Nhát kiếm mà người áo đen cho rằng sẽ đâm trúng Lâm Nhất lại mất mục tiêu.   Người áo đen tạm dừng, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, cuối cùng hắn ta vẫn

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra vậy, thảo nào việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, có lẽ tất cả những người lên được đây đều đã chết trong tay hắn ta.  Không thể từ bỏ...  Ánh mắt Lâm Nhất dần bình tĩnh lại, nếu là thử thách thì nhất định sẽ có cách thông qua.  Người áo trắng đã nói rằng hắn ta đang đợi hắn ở tầng mười, nên chắc chắn có cách thắng được đối thủ. Nếu không thì những lời hắn ta nói với hắn khi đó sẽ không có ý nghĩa.  “Ta quả thật có điểm yếu, chỉ là ngươi nhất định sẽ không tìm thấy trước khi chết. Bởi thế, dù hắn đã nói gì với ngươi, chung quy vẫn không có ý nghĩa gì”.  Người áo đen hết sức ghê tởm, lại nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Lâm Nhất.  Trong lúc vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực gấp đôi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhưng hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhướng mày cười bảo: “Vậy ngươi đang sợ điều gì chứ? Nếu đúng thật như ngươi đã nói thì tại sao ngươi phải nói nhảm với ta, cứ giết ta luôn là được. Chắc là chín tia kiếm quang của ta trước đó đã trúng đúng không? Để ta đoán xem ngươi đã trúng mấy nhát...”   “Một nhát?”  “Hai nhát?”  “Ba nhát?”  Lâm Nhất vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của đối phương: “Thì ra là trúng ba nhát, xem ra ngươi cũng không vô địch như ta tưởng, còn phải dựa vào lời nói để phá vỡ niềm tin của ta. Bị chém trúng thì chém trúng, cớ sao phải che giấu?”  “Ha ha, dù ngươi có nói gì cũng không thay đổi được kết quả”.  Người áo đen bình tĩnh, nhẹ giọng cười đáp.  “Chưa chắc đâu, ta đã tìm ra điểm yếu của ngươi là gì. Thật ra thử thách của chín tầng trước đều nhằm phục vụ cho thử thách tầng này. Trong chín tầng trước, người áo trắng đã để lại bí mật đánh bại ngươi”.  Lần này, cuối cùng người áo đen cũng biến sắc.  Vẻ mặt đột nhiên trở nên âm u, hắn ta lạnh giọng: “Không dễ tìm ra vậy đâu. Muốn lừa ta à? Ngươi còn non lắm, đi chết đi!”  Ầm!  Kiếm thế của người áo đen lại bùng nổ, hoá ra hắn ta thật sự bị chém trúng, nói chuyện với Lâm Nhất chỉ để tranh thủ thời gian khôi phục mà thôi.  Khi kiếm thế bùng nổ, trong nháy mắt người áo đen đã tới trước mặt Lâm Nhất. Nhát kiếm sắc bén đâm thẳng về phía vết thương trên vai phải của Lâm Nhất, nếu đâm trúng, kiếm ý chồng chất thêm sẽ làm một nửa vết thương nổ tung.  Hắn ta biết thân thể của Lâm Nhất rất mạnh nên không muốn cho hắn cơ hội kéo dài thời gian.  Nhát kiếm này để gi ết chết Lâm Nhất!  Khi thấy kiếm sắp đâm trúng mình, kiếm thế toàn thân Lâm Nhất tựa mây cuồn cuộn, lơ lửng không cố định. Nhát kiếm mà người áo đen cho rằng sẽ đâm trúng Lâm Nhất lại mất mục tiêu.   Người áo đen tạm dừng, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, cuối cùng hắn ta vẫn

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra vậy, thảo nào việc đặt chân lên tầng mười đã xa vời đến mức trở thành truyền thuyết, có lẽ tất cả những người lên được đây đều đã chết trong tay hắn ta.  Không thể từ bỏ...  Ánh mắt Lâm Nhất dần bình tĩnh lại, nếu là thử thách thì nhất định sẽ có cách thông qua.  Người áo trắng đã nói rằng hắn ta đang đợi hắn ở tầng mười, nên chắc chắn có cách thắng được đối thủ. Nếu không thì những lời hắn ta nói với hắn khi đó sẽ không có ý nghĩa.  “Ta quả thật có điểm yếu, chỉ là ngươi nhất định sẽ không tìm thấy trước khi chết. Bởi thế, dù hắn đã nói gì với ngươi, chung quy vẫn không có ý nghĩa gì”.  Người áo đen hết sức ghê tởm, lại nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Lâm Nhất.  Trong lúc vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực gấp đôi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, nhưng hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhướng mày cười bảo: “Vậy ngươi đang sợ điều gì chứ? Nếu đúng thật như ngươi đã nói thì tại sao ngươi phải nói nhảm với ta, cứ giết ta luôn là được. Chắc là chín tia kiếm quang của ta trước đó đã trúng đúng không? Để ta đoán xem ngươi đã trúng mấy nhát...”   “Một nhát?”  “Hai nhát?”  “Ba nhát?”  Lâm Nhất vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của đối phương: “Thì ra là trúng ba nhát, xem ra ngươi cũng không vô địch như ta tưởng, còn phải dựa vào lời nói để phá vỡ niềm tin của ta. Bị chém trúng thì chém trúng, cớ sao phải che giấu?”  “Ha ha, dù ngươi có nói gì cũng không thay đổi được kết quả”.  Người áo đen bình tĩnh, nhẹ giọng cười đáp.  “Chưa chắc đâu, ta đã tìm ra điểm yếu của ngươi là gì. Thật ra thử thách của chín tầng trước đều nhằm phục vụ cho thử thách tầng này. Trong chín tầng trước, người áo trắng đã để lại bí mật đánh bại ngươi”.  Lần này, cuối cùng người áo đen cũng biến sắc.  Vẻ mặt đột nhiên trở nên âm u, hắn ta lạnh giọng: “Không dễ tìm ra vậy đâu. Muốn lừa ta à? Ngươi còn non lắm, đi chết đi!”  Ầm!  Kiếm thế của người áo đen lại bùng nổ, hoá ra hắn ta thật sự bị chém trúng, nói chuyện với Lâm Nhất chỉ để tranh thủ thời gian khôi phục mà thôi.  Khi kiếm thế bùng nổ, trong nháy mắt người áo đen đã tới trước mặt Lâm Nhất. Nhát kiếm sắc bén đâm thẳng về phía vết thương trên vai phải của Lâm Nhất, nếu đâm trúng, kiếm ý chồng chất thêm sẽ làm một nửa vết thương nổ tung.  Hắn ta biết thân thể của Lâm Nhất rất mạnh nên không muốn cho hắn cơ hội kéo dài thời gian.  Nhát kiếm này để gi ết chết Lâm Nhất!  Khi thấy kiếm sắp đâm trúng mình, kiếm thế toàn thân Lâm Nhất tựa mây cuồn cuộn, lơ lửng không cố định. Nhát kiếm mà người áo đen cho rằng sẽ đâm trúng Lâm Nhất lại mất mục tiêu.   Người áo đen tạm dừng, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua, cuối cùng hắn ta vẫn

Chương 1159