“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 1158
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa không trung, vẻ tức giận thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, người áo đen thật sự không cho hắn đường sống. Hướng hắn ta đi chính là nơi hắn tiếp đất. Lâm Nhất đã mất hết khí thế, không còn nơi nào mượn lực, mặt hướng xuống, rơi nhanh với tốc độ như sao băng rơi. Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát! Trong nháy mắt, trên mu bàn tay trái của Lâm Nhất xuất hiện dấu ấn Tử Diên rực rỡ, chín tia kiếm quang màu tím chợt loé qua rồi biến mất, gần như chỉ một tích tắc đã tới trước mặt người áo đen. Trong mắt người áo đen lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức lùi lại chín bước, bị ép vào chín cột nước chọc trời song song nhau đằng sau. Lâm Nhất búng ra kiếm quang, khi thấy mặt mình sắp chạm nước, hắn lập tức chưởng vào mặt nước. Bùm! Phản lực từ cú chưởng giúp Lâm Nhất lộn ngược một vòng trên không trung, sau đó liên tục xoay tròn trên mặt nước. Thình thịch! Trong lúc xoay tròn, người hắn nhẹ như chim én, hai chân cũng không gây nên nhiều bọt nước trên mặt sông. Đợi đến khi hắn đứng vững, cổ tay lật úp lại, kiếm Táng Hoa xoay tròn kề sát cánh tay hắn. Lâm Nhất nhìn xung quanh, mặt sông đã yên ả trở lại, chỉ còn sóng nhỏ lăn tăn. Người đâu rồi? Nhưng hắn nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng của người áo đen. “Cuối cùng ngươi cũng rơi xuống, Tích Thuỷ Xuyên Thạch!” Ngay lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, một bóng người lặng lẽ ngoi lên khỏi mặt nước ở bên cạnh, mũi kiếm ánh lên tia sáng lạnh, bốn bề lặng ngắt, dường như có một giọt nước từ trên không trung rơi xuống. Tí tách! Khi giọt nước chạm mặt sông, tia sáng lạnh này cũng chạm vào người Lâm Nhất. Răng rắc! Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, chiến giáp Long Tượng được ngưng tụ bị nhát kiếm này xuyên qua, đâm vào vai phải của Lâm Nhất. Máu phun như suối, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa mấy trăm mét. Sau khi ngã xuống đất, vai phải hắn cực kỳ đau, kiếm ý đọng lại trong vết thương lan rộng ra nhưng không biến mất, đau thấu tâm can. Khoé miệng co giật mấy lần, Lâm Nhất đã hiểu được cảm giác của người khác khi bị kiếm của hắn đâm trúng. Mặt mũi Lâm Nhất tái nhợt, hắn nhìn người áo đen vẫn thản nhiên như thường bằng ánh mắt tuyệt vọng. “Có cảm thấy tuyệt vọng không? Có thể đỡ được nhiều chiêu từ ta như vậy, ngươi đã rất hiếm thấy rồi. Đừng tự trách mình, ngươi chỉ xui xẻo gặp phải ta mà thôi...” Người áo đen nheo mắt lại, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa không trung, vẻ tức giận thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, người áo đen thật sự không cho hắn đường sống. Hướng hắn ta đi chính là nơi hắn tiếp đất. Lâm Nhất đã mất hết khí thế, không còn nơi nào mượn lực, mặt hướng xuống, rơi nhanh với tốc độ như sao băng rơi. Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát! Trong nháy mắt, trên mu bàn tay trái của Lâm Nhất xuất hiện dấu ấn Tử Diên rực rỡ, chín tia kiếm quang màu tím chợt loé qua rồi biến mất, gần như chỉ một tích tắc đã tới trước mặt người áo đen. Trong mắt người áo đen lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức lùi lại chín bước, bị ép vào chín cột nước chọc trời song song nhau đằng sau. Lâm Nhất búng ra kiếm quang, khi thấy mặt mình sắp chạm nước, hắn lập tức chưởng vào mặt nước. Bùm! Phản lực từ cú chưởng giúp Lâm Nhất lộn ngược một vòng trên không trung, sau đó liên tục xoay tròn trên mặt nước. Thình thịch! Trong lúc xoay tròn, người hắn nhẹ như chim én, hai chân cũng không gây nên nhiều bọt nước trên mặt sông. Đợi đến khi hắn đứng vững, cổ tay lật úp lại, kiếm Táng Hoa xoay tròn kề sát cánh tay hắn. Lâm Nhất nhìn xung quanh, mặt sông đã yên ả trở lại, chỉ còn sóng nhỏ lăn tăn. Người đâu rồi? Nhưng hắn nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng của người áo đen. “Cuối cùng ngươi cũng rơi xuống, Tích Thuỷ Xuyên Thạch!” Ngay lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, một bóng người lặng lẽ ngoi lên khỏi mặt nước ở bên cạnh, mũi kiếm ánh lên tia sáng lạnh, bốn bề lặng ngắt, dường như có một giọt nước từ trên không trung rơi xuống. Tí tách! Khi giọt nước chạm mặt sông, tia sáng lạnh này cũng chạm vào người Lâm Nhất. Răng rắc! Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, chiến giáp Long Tượng được ngưng tụ bị nhát kiếm này xuyên qua, đâm vào vai phải của Lâm Nhất. Máu phun như suối, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa mấy trăm mét. Sau khi ngã xuống đất, vai phải hắn cực kỳ đau, kiếm ý đọng lại trong vết thương lan rộng ra nhưng không biến mất, đau thấu tâm can. Khoé miệng co giật mấy lần, Lâm Nhất đã hiểu được cảm giác của người khác khi bị kiếm của hắn đâm trúng. Mặt mũi Lâm Nhất tái nhợt, hắn nhìn người áo đen vẫn thản nhiên như thường bằng ánh mắt tuyệt vọng. “Có cảm thấy tuyệt vọng không? Có thể đỡ được nhiều chiêu từ ta như vậy, ngươi đã rất hiếm thấy rồi. Đừng tự trách mình, ngươi chỉ xui xẻo gặp phải ta mà thôi...” Người áo đen nheo mắt lại, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Nhất.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Giữa không trung, vẻ tức giận thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, người áo đen thật sự không cho hắn đường sống. Hướng hắn ta đi chính là nơi hắn tiếp đất. Lâm Nhất đã mất hết khí thế, không còn nơi nào mượn lực, mặt hướng xuống, rơi nhanh với tốc độ như sao băng rơi. Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát! Trong nháy mắt, trên mu bàn tay trái của Lâm Nhất xuất hiện dấu ấn Tử Diên rực rỡ, chín tia kiếm quang màu tím chợt loé qua rồi biến mất, gần như chỉ một tích tắc đã tới trước mặt người áo đen. Trong mắt người áo đen lộ vẻ kinh ngạc, hắn ta lập tức lùi lại chín bước, bị ép vào chín cột nước chọc trời song song nhau đằng sau. Lâm Nhất búng ra kiếm quang, khi thấy mặt mình sắp chạm nước, hắn lập tức chưởng vào mặt nước. Bùm! Phản lực từ cú chưởng giúp Lâm Nhất lộn ngược một vòng trên không trung, sau đó liên tục xoay tròn trên mặt nước. Thình thịch! Trong lúc xoay tròn, người hắn nhẹ như chim én, hai chân cũng không gây nên nhiều bọt nước trên mặt sông. Đợi đến khi hắn đứng vững, cổ tay lật úp lại, kiếm Táng Hoa xoay tròn kề sát cánh tay hắn. Lâm Nhất nhìn xung quanh, mặt sông đã yên ả trở lại, chỉ còn sóng nhỏ lăn tăn. Người đâu rồi? Nhưng hắn nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng của người áo đen. “Cuối cùng ngươi cũng rơi xuống, Tích Thuỷ Xuyên Thạch!” Ngay lúc Lâm Nhất đang nghi hoặc, một bóng người lặng lẽ ngoi lên khỏi mặt nước ở bên cạnh, mũi kiếm ánh lên tia sáng lạnh, bốn bề lặng ngắt, dường như có một giọt nước từ trên không trung rơi xuống. Tí tách! Khi giọt nước chạm mặt sông, tia sáng lạnh này cũng chạm vào người Lâm Nhất. Răng rắc! Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, chiến giáp Long Tượng được ngưng tụ bị nhát kiếm này xuyên qua, đâm vào vai phải của Lâm Nhất. Máu phun như suối, Lâm Nhất bị đánh văng ra xa mấy trăm mét. Sau khi ngã xuống đất, vai phải hắn cực kỳ đau, kiếm ý đọng lại trong vết thương lan rộng ra nhưng không biến mất, đau thấu tâm can. Khoé miệng co giật mấy lần, Lâm Nhất đã hiểu được cảm giác của người khác khi bị kiếm của hắn đâm trúng. Mặt mũi Lâm Nhất tái nhợt, hắn nhìn người áo đen vẫn thản nhiên như thường bằng ánh mắt tuyệt vọng. “Có cảm thấy tuyệt vọng không? Có thể đỡ được nhiều chiêu từ ta như vậy, ngươi đã rất hiếm thấy rồi. Đừng tự trách mình, ngươi chỉ xui xẻo gặp phải ta mà thôi...” Người áo đen nheo mắt lại, tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Nhất.