“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1175

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoé môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, không đợi sát chiêu khủng khiếp như ngọn núi tuyết kia rơi xuống, hắn đã bật người bay lên không trung, lưỡi liềm tam giác trên lưỡi đao đâm mạnh ra.  Uỳnh!  Có luồng khí diễm huyết sắc hung mãnh ào ạt tràn ra, chỉ một thoáng, lưỡi liềm tam giác sắc bén kia đã đâm nát ngọn núi tuyết.  Tám người cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ trên đất sắc mặt đột ngột thay đổi, vội vàng lại xuất ra sát chiêu.  “Toái Vân Trảm!”  “Phá Sơn Tuyệt!”  “Huyết Ảnh Thập Bát Trảm!”  “Cuồng Diệm Ấn!”  …  Tám người, mỗi người thi triển một sát chiêu tuyệt học, Chân nguyên xao động, sát khí tràn ra, từng luồng Chân nguyên ngưng tụ thành những hiện tượng kỳ lạ, hung hãn rơi lên người Lâm Nhất đang ở trên không trung. Sát chiêu khủng khiếp hình thành áp lực mạnh mẽ nghiền nát những bông tuyết đang bay trong không trung.  “Ánh sáng Hạo Nguyệt!”  Trong không trung, mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, thế giới trong mắt hắn là một màu đỏ máu. Lấy lưỡi đao trong tay làm kiếm, thi triển chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt, lập tức gây nên một hiện tượng kỳ lạ vô cùng.  Bảo khí này tế ra ánh sáng Hạo Nguyệt, giống như một vầng trăng máu, trong sự khoáng đạt còn mang theo sát khí âm u khiến người ta không rét mà run.  Huyết Nguyệt ngưng tụ thành một luồng kiếm quang, đón đầu sát chiêu của tám người, đồng thời điên cuồng lao đi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Kiếm quang tung hoành, từ trên trời giáng xuống, ánh sáng Hạo Nguyệt này so với khi dùng Táng Hoa Kiếm thi triển thì uy lực càng khủng khiếp hơn nhiều. Có uy lực của bảo khí chống đỡ, không chỉ sát khí bức người mà uy lực cũng đạt cực đại, loại sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể này khiến Lâm Nhất phảng phất như có chút mất khống chế.  Phập!  Chỉ một thoáng bằng một nhịp hô hấp, huyết quang chém vỡ sát chiêu của tám người, lấy thế sấm sét chém vào cánh tay của một người trong số đó.  Máu tươi văng lên tung toé, đột ngột vang lên tiếng kêu thảm thiết.  Giết!  Không đợi hắn kịp tỉnh táo lại, Lâm Nhất đáp xuống nhanh như một tia sét, lưỡi đao Xích Diễm trong tay không chút lưu tình mà đâm ra.  Chân nguyên hộ thể toàn thân và nội giáp Huyền Khí của ông ta đều bị đâm nát vụn dưới một đòn tấn công này.  Nhục thân ngay lập tức nổ tung thành một làn sương máu.  Sự dữ tợn và đáng sợ của lưỡi đao Xích Diễm đã thể hiện ra một cách triệt để, nó rung lên bần bật trong tay của Lâm Nhất.  Cảnh tượng đột ngột này khiến bảy người còn lại ngây ngẩn cả người, não bộ giống như tạm ngưng hoạt động.  Đường đường chấp sự cảnh giới

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoé môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, không đợi sát chiêu khủng khiếp như ngọn núi tuyết kia rơi xuống, hắn đã bật người bay lên không trung, lưỡi liềm tam giác trên lưỡi đao đâm mạnh ra.  Uỳnh!  Có luồng khí diễm huyết sắc hung mãnh ào ạt tràn ra, chỉ một thoáng, lưỡi liềm tam giác sắc bén kia đã đâm nát ngọn núi tuyết.  Tám người cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ trên đất sắc mặt đột ngột thay đổi, vội vàng lại xuất ra sát chiêu.  “Toái Vân Trảm!”  “Phá Sơn Tuyệt!”  “Huyết Ảnh Thập Bát Trảm!”  “Cuồng Diệm Ấn!”  …  Tám người, mỗi người thi triển một sát chiêu tuyệt học, Chân nguyên xao động, sát khí tràn ra, từng luồng Chân nguyên ngưng tụ thành những hiện tượng kỳ lạ, hung hãn rơi lên người Lâm Nhất đang ở trên không trung. Sát chiêu khủng khiếp hình thành áp lực mạnh mẽ nghiền nát những bông tuyết đang bay trong không trung.  “Ánh sáng Hạo Nguyệt!”  Trong không trung, mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, thế giới trong mắt hắn là một màu đỏ máu. Lấy lưỡi đao trong tay làm kiếm, thi triển chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt, lập tức gây nên một hiện tượng kỳ lạ vô cùng.  Bảo khí này tế ra ánh sáng Hạo Nguyệt, giống như một vầng trăng máu, trong sự khoáng đạt còn mang theo sát khí âm u khiến người ta không rét mà run.  Huyết Nguyệt ngưng tụ thành một luồng kiếm quang, đón đầu sát chiêu của tám người, đồng thời điên cuồng lao đi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Kiếm quang tung hoành, từ trên trời giáng xuống, ánh sáng Hạo Nguyệt này so với khi dùng Táng Hoa Kiếm thi triển thì uy lực càng khủng khiếp hơn nhiều. Có uy lực của bảo khí chống đỡ, không chỉ sát khí bức người mà uy lực cũng đạt cực đại, loại sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể này khiến Lâm Nhất phảng phất như có chút mất khống chế.  Phập!  Chỉ một thoáng bằng một nhịp hô hấp, huyết quang chém vỡ sát chiêu của tám người, lấy thế sấm sét chém vào cánh tay của một người trong số đó.  Máu tươi văng lên tung toé, đột ngột vang lên tiếng kêu thảm thiết.  Giết!  Không đợi hắn kịp tỉnh táo lại, Lâm Nhất đáp xuống nhanh như một tia sét, lưỡi đao Xích Diễm trong tay không chút lưu tình mà đâm ra.  Chân nguyên hộ thể toàn thân và nội giáp Huyền Khí của ông ta đều bị đâm nát vụn dưới một đòn tấn công này.  Nhục thân ngay lập tức nổ tung thành một làn sương máu.  Sự dữ tợn và đáng sợ của lưỡi đao Xích Diễm đã thể hiện ra một cách triệt để, nó rung lên bần bật trong tay của Lâm Nhất.  Cảnh tượng đột ngột này khiến bảy người còn lại ngây ngẩn cả người, não bộ giống như tạm ngưng hoạt động.  Đường đường chấp sự cảnh giới

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khoé môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, không đợi sát chiêu khủng khiếp như ngọn núi tuyết kia rơi xuống, hắn đã bật người bay lên không trung, lưỡi liềm tam giác trên lưỡi đao đâm mạnh ra.  Uỳnh!  Có luồng khí diễm huyết sắc hung mãnh ào ạt tràn ra, chỉ một thoáng, lưỡi liềm tam giác sắc bén kia đã đâm nát ngọn núi tuyết.  Tám người cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ trên đất sắc mặt đột ngột thay đổi, vội vàng lại xuất ra sát chiêu.  “Toái Vân Trảm!”  “Phá Sơn Tuyệt!”  “Huyết Ảnh Thập Bát Trảm!”  “Cuồng Diệm Ấn!”  …  Tám người, mỗi người thi triển một sát chiêu tuyệt học, Chân nguyên xao động, sát khí tràn ra, từng luồng Chân nguyên ngưng tụ thành những hiện tượng kỳ lạ, hung hãn rơi lên người Lâm Nhất đang ở trên không trung. Sát chiêu khủng khiếp hình thành áp lực mạnh mẽ nghiền nát những bông tuyết đang bay trong không trung.  “Ánh sáng Hạo Nguyệt!”  Trong không trung, mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, thế giới trong mắt hắn là một màu đỏ máu. Lấy lưỡi đao trong tay làm kiếm, thi triển chiêu ánh sáng Hạo Nguyệt, lập tức gây nên một hiện tượng kỳ lạ vô cùng.  Bảo khí này tế ra ánh sáng Hạo Nguyệt, giống như một vầng trăng máu, trong sự khoáng đạt còn mang theo sát khí âm u khiến người ta không rét mà run.  Huyết Nguyệt ngưng tụ thành một luồng kiếm quang, đón đầu sát chiêu của tám người, đồng thời điên cuồng lao đi.  Rầm! Rầm! Rầm!  Kiếm quang tung hoành, từ trên trời giáng xuống, ánh sáng Hạo Nguyệt này so với khi dùng Táng Hoa Kiếm thi triển thì uy lực càng khủng khiếp hơn nhiều. Có uy lực của bảo khí chống đỡ, không chỉ sát khí bức người mà uy lực cũng đạt cực đại, loại sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể này khiến Lâm Nhất phảng phất như có chút mất khống chế.  Phập!  Chỉ một thoáng bằng một nhịp hô hấp, huyết quang chém vỡ sát chiêu của tám người, lấy thế sấm sét chém vào cánh tay của một người trong số đó.  Máu tươi văng lên tung toé, đột ngột vang lên tiếng kêu thảm thiết.  Giết!  Không đợi hắn kịp tỉnh táo lại, Lâm Nhất đáp xuống nhanh như một tia sét, lưỡi đao Xích Diễm trong tay không chút lưu tình mà đâm ra.  Chân nguyên hộ thể toàn thân và nội giáp Huyền Khí của ông ta đều bị đâm nát vụn dưới một đòn tấn công này.  Nhục thân ngay lập tức nổ tung thành một làn sương máu.  Sự dữ tợn và đáng sợ của lưỡi đao Xích Diễm đã thể hiện ra một cách triệt để, nó rung lên bần bật trong tay của Lâm Nhất.  Cảnh tượng đột ngột này khiến bảy người còn lại ngây ngẩn cả người, não bộ giống như tạm ngưng hoạt động.  Đường đường chấp sự cảnh giới

Chương 1175