“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 1176

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt thấy ba người này sắp lần lượt mất mạng, một luồng đao quang rơi xuống chặn lại lưỡi đao Xích Diễm.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy hai tay tê rần, bị chấn mạnh về phía sau, sau khi tiếp đất lại tiếp tục lui thêm mấy bước nữa mới đứng vững.  Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một lão giả áo xám của Thất Tuyệt Bảo, uy áp đậm đặc mù mịt bao trùm trên cơ thể.  Là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ!  “Trong Đế Quốc Đại Tần cũng có người chính trực thế này, lão phu quả thực luyến tiếc phải giết ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải chết!”  Lão giả áo xám tiến lên trước, thế đao sắc bén cực kỳ hoà lẫn với uy lực của cảnh giởi Tử Phủ ào ạt tràn ra.  Người còn chưa đến nhưng đã đánh nát thế đao trên người Lâm Nhất.  Mạnh quá…  Đây chính là thực lực của kẻ mạnh thuộc cảnh giới Tử Phủ, hoàn toàn khác biệt so với Bán Bộ Tử Phủ trước đó.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Ông ta không để cho Lâm Nhất có thời gian thở, khom người tiến lên, liên tiếp chém ra ba đao.  Sau ba đao, khoé miệng Lâm Nhất đã rỉ ra một đường máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài. Nhưng trong lúc cơ thể bay ra, hắn nghiến chặt răng, lưỡi đao trong tay lật lại, lấy Song nguyệt huyết liêm trong tay vạch về phía trước một đường cong ánh sáng.  Hồng hộc!  Lão giả áo xám mặc dù có phản ứng lại nhưng vẫn tránh muộn một chút, trước ngực bị kéo ra một vết máu nhàn nhạt.  Xoa xoa vết thương trước ngực, hàn mang trong đáy mắt của lão giả áo xám càng trở nên âm u lạnh lùng.  Keng!  Không đợi Lâm Nhất chạm đất, cơ thể ông ta thoáng loé lên, chém một đao về phía lưỡi đao Xích Diễm khiến nó tuột khỏi tay hắn, đồng thời để lại một vết thương đáng sợ trước ngực hắn.  “Ca!”  Hân Nghiên kinh hoàng, những trưởng lão còn lại của kiếm các cũng lập tức biến sắc.  Rốt cuộc thì vẫn bị đối phương đột phá được tuyến phòng ngự, để lọt một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ vào trong, mà ông ta còn là một đao khách ngoan độc.  “Muốn chết!”  Hân Tuyệt đang dây dưa với một chấp sự của đối phương, sắc mặt trầm xuống, hoá thành một luồng thiểm điện lập tức đánh tới.  Trước mắt, người của kiếm các không đủ, rất khó để có một trưởng lão rảnh ra quay về cứu viện.  Mười vị trưởng lão của kiếm các cơ bản đều

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt thấy ba người này sắp lần lượt mất mạng, một luồng đao quang rơi xuống chặn lại lưỡi đao Xích Diễm.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy hai tay tê rần, bị chấn mạnh về phía sau, sau khi tiếp đất lại tiếp tục lui thêm mấy bước nữa mới đứng vững.  Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một lão giả áo xám của Thất Tuyệt Bảo, uy áp đậm đặc mù mịt bao trùm trên cơ thể.  Là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ!  “Trong Đế Quốc Đại Tần cũng có người chính trực thế này, lão phu quả thực luyến tiếc phải giết ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải chết!”  Lão giả áo xám tiến lên trước, thế đao sắc bén cực kỳ hoà lẫn với uy lực của cảnh giởi Tử Phủ ào ạt tràn ra.  Người còn chưa đến nhưng đã đánh nát thế đao trên người Lâm Nhất.  Mạnh quá…  Đây chính là thực lực của kẻ mạnh thuộc cảnh giới Tử Phủ, hoàn toàn khác biệt so với Bán Bộ Tử Phủ trước đó.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Ông ta không để cho Lâm Nhất có thời gian thở, khom người tiến lên, liên tiếp chém ra ba đao.  Sau ba đao, khoé miệng Lâm Nhất đã rỉ ra một đường máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài. Nhưng trong lúc cơ thể bay ra, hắn nghiến chặt răng, lưỡi đao trong tay lật lại, lấy Song nguyệt huyết liêm trong tay vạch về phía trước một đường cong ánh sáng.  Hồng hộc!  Lão giả áo xám mặc dù có phản ứng lại nhưng vẫn tránh muộn một chút, trước ngực bị kéo ra một vết máu nhàn nhạt.  Xoa xoa vết thương trước ngực, hàn mang trong đáy mắt của lão giả áo xám càng trở nên âm u lạnh lùng.  Keng!  Không đợi Lâm Nhất chạm đất, cơ thể ông ta thoáng loé lên, chém một đao về phía lưỡi đao Xích Diễm khiến nó tuột khỏi tay hắn, đồng thời để lại một vết thương đáng sợ trước ngực hắn.  “Ca!”  Hân Nghiên kinh hoàng, những trưởng lão còn lại của kiếm các cũng lập tức biến sắc.  Rốt cuộc thì vẫn bị đối phương đột phá được tuyến phòng ngự, để lọt một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ vào trong, mà ông ta còn là một đao khách ngoan độc.  “Muốn chết!”  Hân Tuyệt đang dây dưa với một chấp sự của đối phương, sắc mặt trầm xuống, hoá thành một luồng thiểm điện lập tức đánh tới.  Trước mắt, người của kiếm các không đủ, rất khó để có một trưởng lão rảnh ra quay về cứu viện.  Mười vị trưởng lão của kiếm các cơ bản đều

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mắt thấy ba người này sắp lần lượt mất mạng, một luồng đao quang rơi xuống chặn lại lưỡi đao Xích Diễm.  Lâm Nhất chỉ cảm thấy hai tay tê rần, bị chấn mạnh về phía sau, sau khi tiếp đất lại tiếp tục lui thêm mấy bước nữa mới đứng vững.  Ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một lão giả áo xám của Thất Tuyệt Bảo, uy áp đậm đặc mù mịt bao trùm trên cơ thể.  Là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ!  “Trong Đế Quốc Đại Tần cũng có người chính trực thế này, lão phu quả thực luyến tiếc phải giết ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải chết!”  Lão giả áo xám tiến lên trước, thế đao sắc bén cực kỳ hoà lẫn với uy lực của cảnh giởi Tử Phủ ào ạt tràn ra.  Người còn chưa đến nhưng đã đánh nát thế đao trên người Lâm Nhất.  Mạnh quá…  Đây chính là thực lực của kẻ mạnh thuộc cảnh giới Tử Phủ, hoàn toàn khác biệt so với Bán Bộ Tử Phủ trước đó.  Xoẹt xoẹt xoẹt!  Ông ta không để cho Lâm Nhất có thời gian thở, khom người tiến lên, liên tiếp chém ra ba đao.  Sau ba đao, khoé miệng Lâm Nhất đã rỉ ra một đường máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài. Nhưng trong lúc cơ thể bay ra, hắn nghiến chặt răng, lưỡi đao trong tay lật lại, lấy Song nguyệt huyết liêm trong tay vạch về phía trước một đường cong ánh sáng.  Hồng hộc!  Lão giả áo xám mặc dù có phản ứng lại nhưng vẫn tránh muộn một chút, trước ngực bị kéo ra một vết máu nhàn nhạt.  Xoa xoa vết thương trước ngực, hàn mang trong đáy mắt của lão giả áo xám càng trở nên âm u lạnh lùng.  Keng!  Không đợi Lâm Nhất chạm đất, cơ thể ông ta thoáng loé lên, chém một đao về phía lưỡi đao Xích Diễm khiến nó tuột khỏi tay hắn, đồng thời để lại một vết thương đáng sợ trước ngực hắn.  “Ca!”  Hân Nghiên kinh hoàng, những trưởng lão còn lại của kiếm các cũng lập tức biến sắc.  Rốt cuộc thì vẫn bị đối phương đột phá được tuyến phòng ngự, để lọt một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ vào trong, mà ông ta còn là một đao khách ngoan độc.  “Muốn chết!”  Hân Tuyệt đang dây dưa với một chấp sự của đối phương, sắc mặt trầm xuống, hoá thành một luồng thiểm điện lập tức đánh tới.  Trước mắt, người của kiếm các không đủ, rất khó để có một trưởng lão rảnh ra quay về cứu viện.  Mười vị trưởng lão của kiếm các cơ bản đều

Chương 1176